Hoắc Duật Hy nghe Tư Cảnh Hàn thì tụt hết cả hứng, tại sao hắn có thể dễ dàng thốt ra những lời hư hỏng như vậy. 
So với lúc ở công ty đã khác nhau một trời một một vực. Sự lạnh lùng, ngang tàn, quyết đoán cùng muôn phần xa cách đã thay đổi hoàn toàn thành vừa tà mị vừa yêu nghiệt đến đen tối, thâm sâu. 
Thấy trên tay của cô còn cầm điện thoại, Tư Cảnh Hàn hơi nghi hoặc bước tới, Hoắc Duật Hy theo phản xạ nhích người lùi lại, đem điện thoại giấu ra phía sau khiến hắn có chút không vui. 
"Sợ cái gì?" 
"Không có." 
"Đứng dậy, xuống ăn tối." 
"Anh xuống trước đi, tôi sẽ xuống sau." 
Nhìn vẻ mặt của Hoắc Duật Hy cố tình lãng tránh, Tư Cảnh Hàn nhíu chặt mi tâm, hơi nâng giọng: "Em giấu cái gì sau lưng?" 
"Không có." 
"Em gọi điện cho ai hả?" Tư Cảnh Hàn kéo Hoắc Duật Hy đứng dậy, cường ngạnh lấy điện thoại từ tay của cô, sắc bén liếc nhìn. 
"Tôi...nói chuyện với Mạc Lạc Phàm." 
"Nói cái gì? Hai người có gì để nói sao?" Hắn đanh giọng hỏi lại, mở điện thoại kiểm tra cuộc gọi. 
Hoắc Duật Hy nhìn thái độ như tra khẩu cung của Tư Cảnh Hàn thì rất bực bội, muốn nhào lên cướp lại điện thoại. 
"Anh đừng quá đáng, chuyện cá nhân của tôi sao anh lại quản hả?" 
Hoắc Duật Hy chống đối càng khiến Tư Cảnh Hàn nhanh chóng tức giận hơn.  
Có khi nào cô lại nói dối hắn, gọi cho Tề Thiếu Khanh? 
Hắn giữ chặt tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-toi-chang-the-yeu/2355271/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.