Đi được một đoạn, Hoắc Duật Hy liền giật phắt cánh tay ra. Quay mặt nhìn Tử Mặc. 
"Anh muốn tìm kim chủ?" 
"Không phải." 
"Không phải? Thế đám nữ sinh đó là để làm gì?" 
"Tôi không biết tại sao bọn họ lại vây lấy tôi nữa..." Tử Mặc nắm chặt gấu áo, vội vàng giải thích. 
Hoắc Duật Hy nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn có chút khó hiểu, cô đáng sợ đến thế sao? 
"Vậy anh không biết đẩy bọn họ ra à?" Nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua, hình ảnh vừa rồi mỗi lần cô nghĩ đến đều bức rức khó chịu không thôi. 
"Tôi...tôi, không dám đụng vào bọn họ...tôi mỗi lần...thấy phụ nữ nhiệt tình như vậy sẽ liền nhớ đến đoạn thời gian làm nghề kia, tôi rất khó chịu...rất ám ảnh đoạn quá khứ đó." 
Hoắc Duật Hy kinh ngạc nhìn Tử Mặc, không ngờ một người nam nhân cao lớn như hắn cũng có một sự bài xích, sợ hãi khi nhìn về quá khứ. 
Cũng đúng, một nam nhân khí chất lẫm liệt, ngọc thụ phong lâm, à cũng không "thẳng lắm" - hơi gầy tý, da lại trắng hồng nhẵn nhụi đến phi lý, đẹp vô nhân tính, giành hết cái đẹp của thiên hạ, lấn áp cái đẹp của người kế bên là rất không nên! Thế nên phải trừ điểm. 
Nhưng mà tóm lại thì phải thông cảm cho hắn. Là đàn ông không ai muốn người khác biết mình từng sống dựa vào làn váy của phụ nữ, để họ vung tay sai bảo mà bản thân phải phục vụ nghe theo, không có chủ kiến, không có thái độ của riêng bản thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-toi-chang-the-yeu/2355208/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.