Bây giờ Trầm Mặc Ca cũng nóng lòng muốn về nhà, cả đêm Trầm Tử An ở nhà một mình thật sự không sao chứ? Cô không khỏi bắt đầu hơi lo lắng.
Trầm Mặc Ca và Mễ Tiểu Anh nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, hai người đều lo lắng cho Trầm Tử An nên nhanh chóng về nhà, mà lúc này cậu bé đã thức giấc, thu dọn đồ mình xong, đang chuẩn bị bữa sáng.
“A? Mẹ về rồi! Mẹ đã đỡ hơn chưa? Sao lại xuất viện sớm thế?”
Trầm Tử An nhìn thấy Trầm Mặc Ca thì vô cùng vui vẻ.
Mễ Tiểu Anh nhìn cháo trứng muối thịt băm mà Trầm Tử An chuẩn bị còn có bánh bao vẫn còn nóng hổi, vô cùng ấm lòng: “Nhóc thối, cháo trứng muối thịt băm này con nấu à?”
Trầm Tử An lắc đầu nói: “Không phải, con ra ngoài mua đó, nhưng từ bây giờ con có thể học nấu, sau này phụ trách cơm nước cho mẹ.”
“Bảo bối thật ngoan.”
Biểu cảm trên mặt Trầm Mặc Ca nhu hoà đi rất nhiều, cô xoa đầu Trầm Tử An, cảm thấy cậu bé là thiên sứ lớn nhất đời mình, là món quà tốt nhất mà ông trời ban tặng cho cô.
“Hôm nay thứ bảy không phải đi học, mẹ đã không sao rồi, con ăn sáng xong thì đi chơi đi.”
Trầm Mặc Ca hy vọng con cái có cuộc sống của mình nên cô mới đưa con trai về, giao Trầm Tử An cho Mễ Tiểu Anh, cô rất yên tâm.
Trầm Tử An cười kéo tay Trầm Mặc Ca, đưa cô tới phòng ăn rồi nhẹ giọng nói: “Mẹ, con ăn cơm với mẹ trước đã, có điều hôm nay con muốn ra ngoài một chuyến, con đã hẹn bạn ra ngoài chơi, mẹ sẽ cho con đi chứ?”
Nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp loé lên tia khẩn cầu của con trai, Trầm Mặc Ca không nói được lời từ chối.
“Ừ nhưng con phải cẩn thận nhé, có chuyện gì thì gọi cho mẹ.”
“Vâng.”
Trầm Tử An cười như thiên thần.
Mễ Tiểu Anh hơi hâm mộ nhưng cũng biết không thể kích thích Trầm Tử An, nhất là dưới tình trạng sức khoẻ Trầm Mặc Ca bây giờ đang không ổn, cô đã tận mắt nhìn thấy vẻ sợ hãi hôm qua của Trầm Tử An, ít nhiều vẫn rất đau lòng.
Ba người cùng ngồi xuống ăn sáng, Trầm Tử An ra ngoài rất sớm.
Mễ Tiểu Anh muốn đưa bé đi lại bị Trầm Tử An từ chối.
“Để nó tự đi đi, thằng bé có thể đi được.”
Trầm Mặc Ca rất có lòng tin vào con trai mình.
Mễ Tiểu Anh vẫn hơi lo lắng: “Mặc Ca, thằng bé mới bốn tuổi.”
“Ở Mỹ, ba tuổi nó đã có thể tự đi siêu thị mua đồ rồi. Ba tuổi rưỡi đã có thể đi ngang qua nửa con phố người Hoa. Đừng xem thường Minh Triết, thằng bé không phải hoa trong nhà kính đâu, yên tâm đi.”
Với cách nói của Trầm Mặc Ca, Mễ Tiểu Anh có phần không thể hiểu nổi, rất ngạc nhiên nhìn cô, khi cô ấy nhìn thấy vẻ quả quyết trong mắt Trầm Mặc Ca với con trai thì mới thử yên lòng nhưng thi thoảng vẫn ngoái ra ngoài nhìn ngó.
Trầm Mặc Ca ăn sáng xong thì uống thuốc, mở tivi xem thời sự.
Sở Mộng Khê vậy mà lại xin lỗi cô trước truyền thông!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]