“Tranh Tranh, tay của con bẩn nên đừng chạm vào quần áo của ba con.”
Sở Mộng Khê nhìn thấy trên tay Diệp Tranh dính đầy dầu mỡ nên vội vàng ngăn cản nhưng vẫn hơi trễ, Diệp Tranh đã nhào vào trong lòng Diệp Nam Huyền rồi.
Nhìn cậu nhóc trong ngực rốt cục đôi mắt lạnh lùng của Diệp Nam Huyền cũng có một tia nhiệt độ.
Anh sờ sờ đầu Diệp Tranh cười nói: “Ba có việc phải đi ra ngoài một chút, hôm nay là cuối tuần sao con lại dậy sớm như vậy?”
“Con và bạn học đã hẹn nhau muốn tới công ty của ba tham quan một chút, ba ơi ba có thể lái xe chở chúng con đi được không?”
Diệp Tranh ôm đùi Diệp Nam Huyền ngửa mặt lên, đôi mắt to ngập nước chớp chớp thậm chí còn mang theo một tia khẩn cầu.
Diệp Nam Huyền nhìn mặt cậu bé đột nhiên lại nghĩ tới một khuôn mặt khác.
Một khuôn mặt có đôi mắt phượng giống thằng nhóc thối kia như đúc!
Thằng nhóc thối kia nhìn rất ngây thơ nhưng lại tiểu lên trên người anh khiến cho anh biến thành trò cười của toàn bộ Hải Thành này! Nếu không phải có địa vị và quyền thế của nhà họ Diệp đã nhanh chóng đè tin tức kia xuống thì không biết bây giờ anh cò n bị nghị luận thành bộ dáng gì đâu.
Sao lại nhớ tới cái thằng nhóc thối kia nhỉ?
Diệp Nam Huyền khẽ nhíu mày, sắc mặt ít nhiều hơi khó coi.
Sở Mộng Khê vẫn luôn thận trọng quan sát vẻ mặt của Diệp Nam Huyền.
Năm năm trước cô ta sinh hạ Diệp Tranh, vì không muốn đứa nhỏ có bóng ma tâm lý nên Diệp Nam Huyền vẫn luôn để Diệp Tranh gọi anh là ba, điều này cũng khiến cho Sở Mộng Khê cảm thấy mình vẫn còn có một tia cơ hội nhưng trong năm năm qua, Diệp Nam Huyền đối với cô vẫn rất lạnh lùng chỉ có lúc nào đối diện với Diệp Tranh mới có thể dịu dàng một chút.
Vốn cho rằng Diệp Nam Huyền sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của Diệp Tranh, nhưng không ngờ hôm nay Diệp Tranh đưa ra yêu cầu như thế lại khiến Diệp Nam Huyền lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô ta bước nhanh về phía trước một tay ôm Diệp Tranh lên, trách cứ nói: “Con đứa bé này sao lại không biết nặng nhẹ như vậy? Tập đoàn Hoàn Trí là nơi mà một đứa bé như con có thể tùy tiện dẫn người đi vào tham quan sao? Chẳng may tiết lộ cơ mật của công ty thì con gánh được trách nhiệm không?”
Diệp Tranh bị Sở Mộng Khê răn dạy như thế lập tức òa khóc lên.
Diệp Nam Huyền khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô quát mắng nó làm cái gì? Trong tương lai thằng bé là người thừa kế của tập đoàn Hoàn Trí nên đi thăm công ty một chút có làm sao? Hơn nữa mấy đứa bé mà đã có thể lấy trộm được cơ mật của công ty à? Sau này không có chuyện gì thì ít mắng Diệp Tranh thôi.”
Nói xong, Diệp Nam Huyền giành lấy Diệp Tranh từ trong tay Sở Mộng Khê, xoa đầu của thằng bé nói: “Mau đi ăn cơm đi, ăn xong ba sẽ lái xe đưa con đi, bạn học của con chờ con ở đâu? Hai ba con mình cùng nhau đi đón bọn họ có được hay không?”
“Được! Ba là tốt nhất!”
Diệp Tranh nín khóc mỉm cười, bẹp một tiếng để lại một nụ hôn đầy dầu mờ trên mặt Diệp Nam Huyền chỉ có điều Diệp Nam Huyền cũng không tức giận một chút nào, mà ngược lại ánh mắt dịu dàng kia còn khiến Sở Mộng Khê phải ghen ghét.
Nếu như anh có thể nhìn cô ta như vậy thì có chết cô ta cũng cam nguyện.
“Nam Huyền, hay là em cũng đi cùng nhé, Tranh Tranh còn nhỏ cũng cần có người chăm sóc mà em là mẹ nó nên đi theo nó là hợp lý nhất.”
Sở Mộng Khê vội vàng mở miệng thậm chí còn mang theo một tia kích động mừng rỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]