Diệp Nam Huyền đều đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng lại chỉ đối xử không tốt với một mình cô. Nếu không phải là gương mặt không còn giống trước đây, nếu không phải là vì cô mang đến cho Diệp Nam Huyền quá nhiều sự nghi ngờ, thì anh làm sao có thể đối xử dịu dàng với cô như vậy được cơ chứ?
Trầm Mặc Ca cười khổ một tiếng, cũng không muốn để ý Diệp Nam Huyền nữa, bèn xoay đầu nhìn sang Trầm Tử An.
Trầm Tử An đã chạy tới, kéo tay cô.
“Mẹ, mẹ dọa chết con rồi.”
Nước mắt Trầm Tử An không ngừng rơi xuống, vào lúc này, sự kiên cường vẫn luôn cố kìm nén của thằng bé hoàn toàn không có cách nào khống chế được.
Trầm Mặc Ca hiểu rõ nỗi sợ hãi của Trầm Tử An hơn ai hết, thằng bé không hề giả vờ mà là thật sự sợ hãi!
Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng đã mấy lần tận mắt chứng kiến Thẩm Nghê Nghê đấu tranh giữa sự sống và cái chết, nhìn sự yếu ớt và tái nhợt của Thẩm Nghê Nghê giãy giụa bên bờ vực của cái chết hết lần này đến lần khác, người anh sinh đôi như thằng bé làm sao có thể không cảm nhận được chứ? Hôm nay mami mà thằng bé vẫn luôn dựa vào cũng đang nằm trên giường bệnh, thử hỏi một đứa trẻ bốn tuổi làm sao chịu đựng được đây?
“Cục cưng, xin lỗi con, mẹ để con lo lắng rồi.”
Trầm Mặc Ca nắm chặt bàn tay của Trầm Tử An, đáy mắt đầy vẻ áy náy.
Diệp Nam Huyền đứng ở cạnh nghe thấy Trầm Mặc Ca gọi Trầm Tử An là cục cưng, trong lòng anh có một cảm giác nói không nên lời, muốn xác nhận gì đó, trong tình huống thế này rốt cuộc vẫn không lên tiếng dò hỏi.
Trầm Tử An gục trong lòng Trầm Mặc Ca run rẩy xiết bao, cuối cùng cũng có khí chất của một đứa trẻ bốn tuổi nên có. Bác sĩ và điều dưỡng đứng bên cạnh không dám làm phiền, gương mặt bất lực nhìn Diệp Nam Huyền.
Diệp Nam Huyền hắng giọng một tiếng nói: “Nhóc con, mẹ của cháu vừa tỉnh, để bác sĩ kiểm tra cho mẹ một lát được không?”
Trầm Tử An hơi chau mày, nhưng vẫn nghe lời lùi sang bên cạnh, Diệp Nam Huyền vô thức nắm lấy tay cậu. Cậu muốn vùng ra, nhưng lại không có sức lực lớn như thế, ngẩng đầu tức giận nhìn Diệp Nam Huyền, Diệp Nam Huyền lại dường như không nhìn thấy, ánh mắt luôn chăm chú nhìn bác sĩ và Trầm Mặc Ca.
Trầm Mặc Ca đương nhiên cũng nghe thấy lời vừa rồi của Diệp Nam Huyền, đặc biệt là ba chữ “mẹ cậu”, đôi mắt của cô vụt lên một tia sáng.
Xem ra quan hệ giữa cô và Trầm Tử An đã lộ rõ rồi.
Tuy rằng chưa từng nghĩ phải giấu thân phận của Minh Triết, nhưng điều này đối với Diệp Mặc Ca mà nói vẫn hơi đột ngột quá thể. Trong kế hoạch của cô, có thể không để Trầm Tử An xuất hiện thì tốt nhất không cho nhóc xuất hiện, dù sao đây cũng là việc giữa người lớn với nhau, cô không hy vọng dây dưa sang đứa trẻ, lúc bất lực thì Minh Triết cứ đòi đi theo.
Hiện tại Diệp Nam Huyền đã biết chuyện cô có con rồi, sự hoài nghi đối với cô nhất định cũng sẽ tăng lên, có thể vì vậy mà điều tra thân phận Trầm Tử An không cũng trở thành một trong những vấn đề mà trước mắt Trầm Mặc Ca phải đắn đo.
Ngộ nhỡ nếu như anh ta biết được thân phận của Trầm Tử An, muốn cướp quyền nuôi Minh Triết thì phải làm sao?
Trầm Mặc Ca nóng ruột biết bao.
Cô biết Diệp Nam Huyền sẽ không cướp đi quyền nuôi con, nhưng liếc Trầm Tử An, cô nhất thời lại suy nghĩ phức tạp.
Bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Trầm Mặc Ca, phát hiện tình trạng của cô cũng được coi là ổn định, lúc này mới rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]