Vú Trương nghe không hiểu lắm, nhưng thấy dáng vẻ đau buồn của Diệp Nam Huyền bây giờ, bà chợt có hơi đau lòng.
“Ông chủ, bà cụ gọi điện thoại về rồi, nói gần đây không được khoẻ, cậu có đến nước ngoài thăm bà không?”
Vú Trương hy vọng có thể dùng bà cụ Diệp để Diệp Nam Huyền rời đi, chỉ cần thế, cho dù Lisa có lai lịch gì, bà vẫn có thể cho cô biết, cái nhà này ngoài Trầm Mặc Ca ra thì không cần người phụ nữ nào khác cả! Trừ khi bà chủ kia thật lòng yêu ông chủ giống như Trầm Mặc Ca. Nhưng theo bà thấy, Lisa hoàn toàn không yêu Diệp Nam Huyền!
Diệp Nam Huyền hơi khựng lại, cười khổ: “Mẹ con lại muốn kêu con ra nước ngoài xem mắt sao? Bà ấy vẫn rất khoẻ. Đúng rồi vú Trương, cho dù Lisa muốn làm gì, dì cứ nghe theo cô ấy là được. Cô ấy nói muốn trang trí phòng thành phòng cưới thì cứ làm theo cô ấy nói đi. Còn về đồ trang điểm, dì đi hỏi xem cô ấy thích gì, con sẽ kêu người mua lại lần nữa. Còn nữa, cất hết quần áo của bà chủ trong tủ đi, con kêu Tống Đình đưa một ít quần áo mới tới đây.”
Diệp Nam Huyền không ngại phiền phức nói, đáy mắt loé lên chút dịu dàng, lại khiến vú Trương ngạc nhiên đến há to miệng.
Đây thật sự là ngài Diệp thâm tình kia sao?
“Cậu chủ, cậu thật sự…”
“Cứ theo lời tôi nói mà làm, tôi nói với má Trương rồi, cứ coi cô ấy như phu nhân để hầu hạ là được rồi.”
Những lời này của Diệp Ân hơi nhấn mạnh.
Má Trương rất khó hiểu hỏi lại: “Cậu chủ, rốt cuộc cô ấy có thân phận gì? Cho dù là ngài muốn cưới vợ lần nữa, cũng không thể ném hết đồ đạc của vợ cũ đi chứ?”
Diệp Nam Huyền vuốt huyệt thái dương của mình, thở dài một hơi nói: “Xếp hết những thứ đó vào nhà kho đi, cất kỹ vào chỗ nào khô ráo một chút.”
“Cậu chủ…”
Má Trương không nhịn nổi khi thấy Diệp Nam Huyền tự mình chịu thiệt thòi như vậy.
Người luôn luôn kiêu ngạo như Diệp Nam Huyền lại chịu nhân nhượng chỉ vì một cô gái? Cho dù là người vợ trước đây Trầm Mặc Ca yêu ngài ấy nhiều như vậy, cũng không thể bẻ gãy sự ngông nghênh của ngài ấy không phải sao?
Cô gái Lisa có tài đức gì!
Khóe mắt má Trương đỏ bừng, rõ ràng là đau lòng.
Tình cảm của má Trương đối với Diệp Nam Huyền khác hoàn toàn so với bà chủ Diệp, năm ấy khi bà chủ Diệp sinh ra anh, thì ba Diệp qua đời, cả tập đoàn Hoàn Trí lớn như vậy đều do bờ vai của bà chủ Diệp gánh vác.
Lúc ấy bà chủ Diệp vội vàng chuyện công ty và mải mê tính toán với đám cổ đông cũ kia, căn bản không quan tâm gì đến Diệp Nam Huyền. Có một khoảng thời gian rất dài Diệp Nam Huyền không nhận ra nổi mẹ ruột của mình là ai, chỉ nhớ rõ má Trương người hàng ngày ở bên cạnh anh, an ủi anh, chăm sóc anh. Sau này khi bà chủ Diệp đã làm cho công ty ổn định rồi, lúc ấy mới có tinh lực để quan tâm đến con trai, nhưng lại nhận ra con trai đã không còn thân thiết với mình nữa, chỉ thân với má Trương, cho nên bà chủ Diệp tức giận không nhẹ, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đuổi việc má Trương.
Sau đó vẫn do Diệp Nam Huyền đau khổ cầu xin thì má Trương mới được ở lại, có điều bà chủ Diệp thấy bà ấy cũng thật lòng đối xử với Diệp Nam Huyền, nên cũng yên tâm giao con trai mình cho bà ấy.
Nhìn người phụ nữ có tầm quan trọng đặc biệt với anh đang đau lòng, Diệp Nam Huyền hiếm khi nói ra mấy lời dịu dàng: “Má Trương, cháu biết mình đang làm gì. Trước đây, Trầm Mặc Ca đối xử với cháu rất tốt, thím hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, nhưng mà cháu không nhận ra, thậm chí cháu còn lãng phí nhiều thời gian như vậy, để lỡ cô ấy. Hôm nay vất vả lắm cháu mới gặp được Lisa, cháu muốn nắm tay cô ấy cả đời này, cháu không muốn khiến mình lại phải tiếc nuối nữa, má Trương, thím có hiểu không? Cô ấy là cô gái duy nhất trên đời này mà cháu chấp nhận! Cũng là con dâu của nhà họ Diệp!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]