Sau khi xuống xe, ba người bạn lại giúp cô bước đi một đoạn nữa. Đi trong chiếc váy bồng bềnh này đã rất mệt, lại còn bị bịt mắt khiến cô di chuyển khó khăn hơn một chút. Vừa bước cô vừa hỏi nhỏ Tiểu Dĩnh
– Lúc nào mình mới được mở bịt mắt? Bữa tiệc cậu nói là bữa tiếc gì vậy?
– Cậu sẽ biết ngay thôi. Được rồi, đứng ở đây. Sẵn sàng chưa? 3 – 2 – 1!
Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng mở bịt mắt của An Nhiên ra. Chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên cô hơi nheo mắt. Ổn định một lát cô mới mở to mắt nhìn rõ. Khung cảnh trước mắt khiến cô vô cùng khinh ngạc. Ở đây có rất nhiều người, rất nhiều hoa tươi được trang trí xinh đẹp, vô cùng long trọng. Đứng đối diện với cô khoảng 10 mét chính là Diệp Ân Tuấn. Anh đang mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía cô. An Nhiên có chút không tin. Đây là mơ sao? Cô đang mở sao? Cô hơi véo nhẹ vào tay, cảm giác đau khiến cô nhận ra đây là hiện thực.
Không riêng mình An Nhiên khinh ngạc mà tất cả khách khứa ở đây ai cũng vậy. Họ khinh ngạc bởi vẻ đẹp tuyệt sắc của cô. Ai nấy đều vỗ tay khen ngợi. Bỗng có ai đó đến bên cạnh khoác lấy tay cô. An Nhiên quay lại
– Ba!
– Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi. – Ông mỉm cười.
Hai người từ từ tiến vào lễ đài. Từ nãy đến giờ Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, không hề rời mắt, ánh mắt anh mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-theo-duoi-lai-vo-ba-that-la-xau-xa/3458944/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.