Phong Hi thấy mẹ tỉnh dậy thì liền hạnh phúc chạy đến ôm lấy. An Nhiên thì vẫn chưa hết kinh ngạc nên không có phản ửng đáp lại Phong Hi. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ mình, nước mắt không kìm được. Liệu có phải cô sốt đến hoa mắt hỏng não rồi không? Cô nhớ mẹ rất nhiều. Bà Hạ thấy cô đã tỉnh, nở nụ cười hiền hậu
– Nhiên Nhiên, con tỉnh rồi sao, qua đây ăn tối đi.
Đây là giọng của mẹ thật, là giọng của mẹ thật. An Nhiên không dám tin. Mẹ cô thật sự ở đây. Mặc kệ sự mệt mỏi, cô chạy đến ôm chầm lấy mẹ mà khóc
– Mẹ… Con nhớ mẹ lắm.
Bà Hạ cười, nhẹ nhàng vỗ về con gái
– Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.
An Nhiên vẫn không nỡ nhưng rồi cũng buông mẹ ra, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Bà cũng gọi Phong Hi lại. An Nhiên vẫn chưa khỏe lắm nên bà đã nấu chút cháo cho cô. Không khí ở bàn ăn im lặng, An Nhiên lặng lẽ ăn từng muỗng cháo. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn cháo mẹ nấu, cô thật sự rất nhớ cái hương vị ấy. Bỗng dưng An Nhiên hỏi
– Sao mẹ biết con ở đây ạ?
Bà Hạ vừa mới gặp một miếng thịt vào bát Phong Hi. Nghe con gái hỏi, bà dịu dàng gắp miếng thịt vào bát cháo của cô rồi mới trả lời
– Tiểu Hi nói cho mẹ biết.
An Nhiên nhìn Phong Hi, cô bé liền giải thích
– À sáng nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-theo-duoi-lai-vo-ba-that-la-xau-xa/3363763/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.