Phong Hi ngồi chơi một mình trong căn phòng rộng lớn. Cô bé say mê đến mức lúc An Nhiên gõ cửa cũng không nhận ra, mãi đến lúc cô mở cửa gọi thì cô bé mới quay đầu lại tươi cười
– Hi Hi, xuống ăn cơm thôi.
– Vâng ạ.
Cô bé ngoan ngoãn đến đi bên cạnh An Nhiên, trên gương mặt nở một nụ cười xán lạn xinh đẹp.Cô bé thừa hưởng được rất nhiều đặc điểm xinh đẹp của An Nhiên cùng Diệp Ân Tuấn, nhưng chỉ riêng đôi mắt lại không giống ai. Mắt của An Nhiên là mắt hồng ngọc, mắt của Ân Tuấn là mắt rồng, vậy mà mắt Phong Hi lại là mắt thiên thần, như vậy lại khiến cô bé trở nên thật đặc biệt.
Gia đình Diệp gia cũng thật biết gây chuyện. Mọi người vừa mới ngồi vào bàn ăn thì có một người bước vào, giọng nói vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào
– Chào mọi người, con tới trễ rồi!
Nụ cười trên môi cô gái đó tươi tắn, thân thiện. Là Tịch Uyên, sao hôm nay cô ta lại được đến đấy? Đang tự hỏi trong lòng thì Diệp phu nhân đã đứng dậy đi về phía Tịch Uyên niềm nở
– Còn đợi mỗi con thôi đấy. Mọi người đều rất nhớ con.
– Cảm ơn mọi người. Hôm nay giỗ lão thái thái, con cũng không biết chuẩn bị gì nên chỉ có ít quà mọn, mong bác thông cảm.
Tịch Uyên đưa cho Diệp phu nhân một chiếc hộp màu đỏ được gói gém rất đẹp mắt. Bà nhận lấy rồi đưa cho người hầu đi cất
– Đến là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-theo-duoi-lai-vo-ba-that-la-xau-xa/2815566/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.