Chương trước
Chương sau
An Nhiên tức giận thật rồi. Cô thật sự mất hết hi vọng vào người đàn ông này. Tại sao một con người lại có thể lạnh lùng, nhẫn tâm đến vậy? Phong Hi nước mắt lăn dài, nhưng cô bé không phát ra tiếng khóc. Đôi mắt thiên thần không có điểm nhìn. Diệp Ân Tuấn vẫn lạnh lùng nhìn vào tấm lưng mảnh của An Nhiên, hai tay đút vào túi quần, mặc kệ Tịch Uyên đang ôm lấy cánh tay. Không gian bỗng im lặng trong chốc lát. An Nhiên từ từ đứng dậy đi về phía anh rồi tát một cái thật mạnh. Cái tát ấy mang sự dồn nén 6 năm qua của cô khi ở đây, mang theo lực không nhỏ. Mặt anh bị lệch hẳn sang một bên, in rõ 5 ngón tay đỏ. Cả anh và Tịch Uyên đều ngỡ ngàng không tin vào mắt mình, chưa kịp hoàn hồn thì An Nhiên đã lớn tiếng

   – Tại sao anh lại có thể nói như vậy? Diệp Ân Tuấn, bao năm qua tôi chịu đựng ở đây là vì muốn cho con của tôi có một gia đình trọn vẹn như bao đứa trẻ khác. Nhưng bây giờ xem ra không cần nữa. Anh không nhận nó làm còn cũng được. Tôi cũng không cho phép bất cứ ai bắt nạt con tôi, tôi là mẹ, tôi cũng biết xót con mình.

Diệp Ân Tuấn nhìn chăm chăm vào cô. An Nhiên quay người bế lấy Phong Hi đi lên phòng. Một lát sau cô kéo 2 chiếc vali cùng Phong Hi đi xuống, lướt qua Diệp Ân Tuấn và Tịch Uyên đang còn đứng đó. Sắc mặt anh đen xì, không đoán được anh đang suy nghĩ gì. Tịch Uyên cũng sợ đến buông cánh tay anh lúc nào ra không hay. Hạ An Nhiên tức giận thật đáng sợ. Đã nửa đêm rồi còn xảy ra chuyện như vậy. An Nhiên ra cổng lớn bắt taxi rời đi không ngoảnh lại một lần. Hiện giờ cô vừa đau lòng vừa tức giận, ở lại nơi đó chỉ khiến cô cùng Phong Hi thêm đau khổ. Cô quay lại vuốt ve khuôn mặt của con gái, nghẹn lòng

   – Tiểu Hi, sau này chúng ta không cần ba nữa, mẹ sẽ lo cho con, yêu con hơn...

    – Vâng.

  Cô bé rất nghe lời bởi giờ cô bé đã thật sự mất hi vọng. Đã là nửa đêm nên cô không biết đi đâu. Nếu là người khác gặp tình cảnh này thì sẽ trở về nhà mẹ đẻ. Còn An Nhiên bị ba mẹ từ mặt đã 6 năm, thậm chí đồ cô gửi đến cũng bị họ trả lại. Suy nghĩ một hồi cô quyết định đến nhà Tiểu Dĩnh để qua đêm.

Tiểu Dĩnh đang ngủ nghe tiếng chuông cửa mà mắt nhắm mắt mở dậy

   –Tới đây tới đây...

 Vừa mở của thì thấy An Nhiên dắt tay Phong Hi, bên cạnh còn có 2 chiếc vali. Sau khi cho họ vào nhà cô liền hỏi chuyện

  – An Nhiên, sao cậu lại bỏ đi đến đây vào giờ này, có chuyện gì lớn xảy ra sao?



   – Xin lỗi vì đã làm phiền cậu giờ này, nhưng mình không biết đi đâu...

    –Kể mình nghe đi.

An Nhiên kể lại mọi chuyện, vừa nói vừa nắm lấy tay Phong Hi. Cô cố kiềm nén cảm xúc của mình. Tiểu Dĩnh nghe câu chuyện cũng bất bình thay

   – Sao lại có thể vô lí như vậy được. Anh ta có còn là con người không vậy? Còn Tịch Uyên, cô ta đúng thật là... Aiya tức chết mình mất. Mai mình đi xử lí đám người kia cho cậu. Đừng buồn nữa, nhà mình có hơi nhỏ nên có một phòng, tối nay ngủ phòng mình, mai mình đưa cậu đi tìm phòng khác thoải mái hơn.

– Được.

Tiểu Dĩnh cũng bất đắc dĩ. Vốn căn chung cư cô thuê là chung cư cỡ nhỏ nên hơi bất tiện.

Diệp Ân Tuấn và Tịch Uyên còn ngây người, được quản gia Lý kéo về thực tại

– Thiếu gia, Tịch tiểu thư, hai người đi nghỉ đi, dù sao cũng muộn rồi.

Diệp Ân Tuấn không nói gì quay lưng đi lên phòng. Tịch Uyên cũng vừa hoàn hồn lại nên đã đi lên theo. Quản gia Lý thở dài. Ông có một sự đồng cảm với An Nhiên.

Tuy nói là đi ngủ nhưng Diệp Ân Tuấn cùng An Nhiên đều trằn trọc không ngủ được. Ân Tuấn không hiểu lý do nhưng cố ngủ thì lại nhìn thấy hình ảnh Phong Hi đang khóc. An Nhiên nằm suy nghĩ mọi chuyện rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.