Tập trước:
- Chí Vương, tôi biết tôi giận anh làm anh khó xử chắc trước giờ anh chưa xin lỗi ai bao giờ đâu nhỉ? Vậy là tôi may mắn quá rồi. Anh không cần lo tôi tha lỗi cho anh rồi thật ra hôm đấy nghe anh giải thích tôi cũng đã không còn giận anh nữa nhưng ai ngờ lại vì tôi mà anh phải nằm đây. Xin lỗi là lỗi của tôi cho nên đừng giận tôi nữa mà tỉnh lại đi được không?
Sau khi nói xong câu đấy Yên Yên khóc nấc lên thành tiếng, cô vừa khóc vừa nắm chặt lấy tay Chí Vương rồi gục xuống cạnh bên anh. Còn Chí Vương trong lúc hôn mê anh mơ một giấc mơ mà có lẽ chính nó đã đánh thức anh dậy khỏi giấc ngủ sâu ấy.
Trong giấc mơ Chí Vương đã gặp lại mẹ của mình người mà anh luôn yêu thương, kính trọng hết mực. Mẹ anh mất từ khi anh chỉ mới mười tuổi, bố thì lúc nào cũng đánh mẹ nên hai mẹ con đã bỏ nhà đi chỗ khác ở. Sau khi mẹ mất anh được đưa đến cô nhi viện và từ đó đến giờ suốt quãng thời gian dài ấy anh vẫn luôn nhớ về mẹ. Hằng đêm anh luôn mơ về hình ảnh mẹ mình nhưng nó chỉ là những hình ảnh mờ ảo, anh từng mong muốn có thể được gặp lại mẹ. Và đêm hôm ấy mẹ đã quay lại gặp anh. Chí Vương và mẹ đã gặp nhau vào một buổi xế chiều trên con đường đầy lá vàng rơi khung cảnh thật thơ mộng nhưng cũng thật đau lòng. Anh cất tiếng gọi mẹ.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-that-ngot-ngao/1814457/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.