- Yên Yên nói chuyện với tôi một chút.
Vừa nói anh vừa cầm tay Yên Yên kéo đi mặc cho sự vùng vẫy không muốn đi cùng anh của cô.
- Này anh nắm tay tôi đau quá. Bỏ tôi ra nhanh lên.
- Chúng ta cần nói chuyện. Tôi cần phải giải thích với cô.
- Vậy thì nói ở đây đi, đi đâu cho xa xôi.
- Cô muốn chúng ta nói chuyện ngay giữa đường như vầy sao?
- Đúng thế đấy, anh ngại à? Hay không dám?
- Được thôi vậy nói chuyện đi.( Chí Vương như cố gắng nhịn lại cơn giận của mình) Hôm qua mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu. Tôi không cố ý lừa cô chỉ là...
- Chỉ là sao? Sao anh không nói tiếp đi, cứng họng rồi chứ gì.
- Không phải thật ra tôi lên kế lừa cô chỉ là muốn cô quay trở về nhà và không bỏ đi nữa.
- Tôi đâu có nói là bỏ đi tôi chỉ bảo là về nhà mấy tuần thôi mà.
- Nhưng cô cũng không bảo là sẽ quay lại đúng không? Vốn dĩ hôm qua Tống Thiên đến đón cô về cũng là không muốn cô quay trở lại nhà tôi nữa chứ gì.
- Thì... nhưng tôi vẫn chưa quyết định chuyện sẽ rời khỏi nhà của anh huống hồ anh lại giả bệnh đem chuyện lừa tôi.
- Bệnh tôi bị là thật nhưng hôm qua thì tôi không bị phát bệnh( giọng Chí Vương dần nhỏ lại về sau)
- Vậy anh thừa nhận là đã lừa tôi.
- Tôi...
- Thôi thôi con người anh lúc nào cũng bá đạo như thế. Anh không lừa tôi thì cũng ép tôi. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-that-ngot-ngao/1814454/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.