Trần Phương Thy đi tiếp khách một vòng rồi trở về bàn chính hướng hai bà cháu mỉm cười: "Mẹ, Nhã Nhã! Hai người có vẻ nói chuyện rất ăn ý nhỉ?"
Lão phu nhân gật đầu, gương mặt phúc hậu cười rạng rỡ như trẻ thêm vài tuổi: "Ừm, Nhã Nhã rất đáng yêu, mẹ rất thích."
"Vâng, nhưng mà mẹ cũng đừng truy hỏi nhiều thế chứ, lỡ đâu Nhã Nhã lại sợ thì sao?" Bà vừa cười vừa nói.
Tần Nhã Linh lắc đầu: "Không ạ, bà nội rất vui tính, con làm sao lại sợ ạ?"
Cô không hiểu ý tứ của Trần Phương Thy nhưng lão phu nhân thì lại hiểu rõ ràng, thế nên bà cụ ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Tề Phong, thấy hắn ngồi đối diện thì ra hiệu gọi đến.
Hắn trước sau vẫn dõi theo hai bà cháu nên khi nhận được tín hiệu, hắn ngay tức thì rời khỏi ghế ngồi đi về phía ba người phụ nữ đang tụ lại.
Thấy cháu trai đã tiến đến, lão phu nhân cười hoà ái nói: "Được rồi, cũng đến giờ khai tiệc, để a Phong chăm sóc con nhé. Lát nữa lại cùng nội nói chuyện tiếp."
Tề Phong lúc này vừa vặn đứng bên cạnh Trần Phương Thy, đặt tay lên vai Tần Nhã Linh đối bà cụ mỉm cười: "Vâng nội, con đưa Nhã Nhã đi trước, lát tụi con lại tìm nội."
Lão phu nhân gật đầu: "Được, lát nữa nhất định phải đưa Nhã Nhã đến tìm nội đấy, nội còn nhiều chuyện muốn nói với con bé lắm!"
"Vâng, nhất định."
Tần Nhã Linh nhìn bà cụ cười hoà nhã: "Vậy con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-than-bi-chong-lung-cho-toi/2462064/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.