Đã hạ quyết tâm muốn ép cô vào đường cùng nhưng khi nhìn thấy cô khóc, hắn vẫn không đành lòng, không thể đi đến bước cuối cùng.
Hắn nhích lại gần ôm lấy cô vào lòng, ra sức vỗ về: "Được rồi, đừng khóc, anh thật sự hết cách với em rồi!"
Tần Nhã Linh cứ thế được đà khóc càng dữ dội hơn. Có lẽ từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô nức nở như thế này, cũng là lần đầu tiên khóc trước mặt người khác, còn là khóc trong lòng một người đàn ông.
Đúng là rất mất mặt nhưng cô không thể nào ngăn chính mình không rơi lệ. Mọi ủy khuất vì cái ôm vỗ về này mà khiến cô sinh ra ỷ lại, muốn một lần buông bỏ chính mình mà khóc cho nhẹ lòng.
Không biết qua bao lâu, tiếng nức nở của cô cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô chậm rãi buông hắn ra lau đi nước mắt trên mặt, đầu cúi thấp không dám nhìn hắn, thều thào nói: "Xin lỗi, làm dơ áo của anh rồi."
Hắn lắc đầu cười khổ: "Đến giờ phút này mà em chỉ quan tâm đến áo anh thôi sao?"
Cô á khẩu không biết phải đối đáp cùng hắn như thế nào, cho nên lựa chọn im lặng.
Hắn thở dài một tiếng. Người phụ nữ của hắn vẫn còn biết xấu hổ cơ đấy. Hắn đúng là thua chết trên tay cô rồi.
"Nói chuyện chính đi. Trả lời cho anh biết, em muốn vị trí Giám đốc điều hành để làm gì?"
"Xin lỗi, em không thể nói cho anh." Cô thẳng thừng trả lời.
"Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-than-bi-chong-lung-cho-toi/2462005/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.