Chương trước
Chương sau
Tần Trọng Hải lại tiếp tục đề tài ban nãy: "Chị, anh rể đâu rồi, không phải là bỏ chị đi rồi chứ? Em còn chưa nhìn thấy mặt đâu!"

"Cái thằng này, không nói xỏ nói xiên chị không chịu được hả? Anh ấy đang ở trong thư phòng với ba kia kìa!" Tần Nhã Linh tay chống cằm trả lời.

Cô thở dài trong lòng. Cái chữ "anh rể" này thiệt là... Sao nó lại có thể nói thuận miệng như thế nhỉ? Nó cũng có một người anh rể ở đây đấy, có gọi thế bao giờ đâu.

"Thiệt hả?" Cậu ta nói như thể không tin, ngồi thẳng lưng mắt dõi về cánh cửa đang đóng, hai mắt chớp chớp vuốt tóc nâng cằm: "Trông thế nào? Có cao to đẹp trai như em chị không?"

Cô trề môi không lên tiếng, cũng quay mặt không thèm nói chuyện với cậu ta nữa. Cô cười thầm trong lòng, thằng nhóc này, đúng là càng ngày càng biết giở chiêu trò, lại cứ thích lấy cô làm tâm điểm. Chung quy cũng chỉ muốn làm cô vui mà thôi, cô hiểu nên sẽ hùa theo nó một chút.

"Mẹ, anh rể con trông thế nào?" Thấy chị mình không trả lời, cậu nhóc đành quay qua hỏi mẹ.

Hà Bội Như mỉm cười: "Lát nữa không phải sẽ biết hay sao?"

Bà vừa nói dứt câu, cánh cửa thư phòng 'cạch' một tiếng mở ra, hai người đàn ông một già một trẻ cùng đi về hướng phòng ăn, nơi mọi người đang ngồi tán gẫu.

Tần Trọng Hải nhìn chằm chằm người đàn ông đi sau ba của mình, âm thầm đánh giá: Vóc dáng chuẩn không chê vào đâu được, hình như có vẻ còn cao hơn cậu ta luôn thì phải, gương mặt kia cũng vô cùng sáng sủa nam tính, nhưng trông có vẻ trẻ thế nhỉ? Cậu tự hỏi liệu anh ta có lớn tuổi hơn chị mình hay không?

Tề Phong đi ra nhìn Tần Nhã Linh mỉm cười, sau đó lại nhìn qua cậu thanh niên đang ngồi kế bên cô. Hắn nhướn mày một cái, nhìn khá giống Tần Trọng Khang, cũng có nét tương đồng với cô, đây chắc hẳn là Tần Trọng Hải, em trai của cô đi. Cậu ta cũng đang nhìn hắn đây mà.

Hắn cười cười nhìn cậu ta, cất giọng hỏi: "Em hẳn là Tần Trọng Hải?"

Nghe người anh rể tương lai gọi đích xác tên mình, cậu đứng lên rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, bước đến đứng trước mặt hắn, đưa tay ra làm động tác bắt tay chào hỏi: "Chào anh, Tề Phong, nghe danh đã lâu!"

Tề Phong khẽ nhếch miệng cười, đồng thời cũng đưa tay lên bắt xã giao với cậu: "Nghe danh? Thật không dám nhận!"

"Có thể hỏi anh một câu không?"

Hắn gật đầu: "Được, không cần khách khí!"

"Anh bao nhiêu tuổi? Còn nữa, công việc của anh là gì?"

Tần Trọng Hải đích thực không khách khí chút nào, hỏi một lèo hai câu. Đây là điều cậu ta muốn biết nhất về người anh rể này bởi vì cho rằng tuổi tác và ngành nghề cũng đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành tính cách con người.

Tề Phong vô cùng ngạc nhiên bởi câu hỏi này của cậu ta. Đây là lần đầu tiên có người hỏi thẳng thừng về tuổi tác lẫn công việc của hắn, hơn nữa lại là từ cậu em vợ. Vậy có nghĩa là, cô chưa hề nói gì về hắn với gia đình cô sao? Trong lòng hắn bỗng cảm thấy có gì đó khó chịu một chút, mất mát một chút.

Hắn mỉm cười trả lời: "Anh ba mươi tuổi, theo ngành IT giống em, hơn nữa là cùng công ty với em, nhưng anh làm việc ở tổng bộ. Em có thể hỏi anh họ của em Trịnh Ân, hoặc chị của em."

Tần Trọng Hải miệng há hốc, mắt mở to. Ba mươi tuổi đã khiến cậu ta không thể tin được vì trông hắn quá trẻ so với tuổi. Còn là làm cùng ngành nghề, lại cùng công ty với cậu càng khiến cậu khó tin hơn nữa.

Nhìn về phía Tần Nhã Linh, cậu ta trao ánh mắt cầu được xác nhận. Cô khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại suy tư.

Ba mươi tuổi sao? Đúng là trẻ hơn nhiều so với tuổi, nhưng khí chất vương giả đĩnh đạc thì không cách nào che giấu. Cũng phải thôi, hắn đường đường là Tổng tài của một công ty lớn cơ mà, còn là Thái tử gia của The Wind. Hai tầng thân phận nhưng tồn tại một khí chất cao cao tại thượng, mấy ai có thể sánh ngang? So với tên cặn bã kia, đích thực là một trời một vực. Đặt gã lên bàn cân cùng với hắn, cô còn thấy gã chưa đủ tư cách đâu.

Trong lòng cô bất giác dâng lên một cỗ cao ngạo, một người đàn ông hoàn mỹ như thế lại là chồng cô. Đúng là ông trời không bạc đãi cô, cho cô được thay đổi số phận còn cho cô một người đàn ông cực phẩm như thế này, cô còn mong cầu gì nữa?

Tần Trọng Hải giơ ngón cái tán thưởng: "So excellent! Chị, anh rể này em nhận a!"

Tần Trọng Huy nhìn con trai út, giọng điệu vừa nghiêm nghị vừa bông đùa: "Con không nhận cũng phải nhận. Tề Phong đích thực là anh rể của con."

Nghe câu nói đầy ẩn ý của người đứng đầu trong nhà, ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía Tần Nhã Linh. Chính cô cũng bị doạ không nhỏ, trao ánh mắt nghi hoặc cho hắn.

Hắn đương nhiên hiểu được ý tứ của cô, khẽ gật đầu.

Mặc dù biết chuyện gì nên đến cũng phải đến, nhưng khi nó thật sự đến rồi, cô vẫn là có chút khó tiếp thu.


Liếc thấy cả nhà đều đang nhìn mình, Tần Nhã Linh có chút chột dạ: "Mọi người nhìn em làm gì?"

Tần Diệu Linh, chị em song sinh của cô thay mọi người nói lên tiếng lòng: "Ba nói vậy là sao? Em không định giải thích gì à?"

"Giải thích chuyện gì?"

Cô chưng ra bộ mặt điếc không sợ súng khiến Tề Phong khẽ cười. Dáng vẻ ở nhà của cô thật sự vô cùng mới vẻ, không hề có chút miễn cưỡng hay giả tạo. Có lẽ cũng chỉ khi cô ở bên cạnh người nhà, những người mà cô tin tưởng tuyệt đối thì cô mới buông bỏ phòng bị, không còn khoác lên mình bộ áo toàn gai góc.

Hắn âm thầm thở dài, đến khi nào mới được cô đối xử như vậy đây?

Tần Diệu Linh tiếp tục chất vấn: "Còn tính giả ngu? Đương nhiên là mối quan hệ của em và em rể."

Cô chống cằm nhe răng cười: "Chị cũng nhận em rể rồi, vậy còn hỏi em làm gì nữa?"

"Cái con nhỏ này!" Tần Diệu Linh trợn tròn mắt.

Không muốn để con gái rượu thêm khó xử, Tần Trọng Huy lên tiếng giải vây: "Được rồi, để ba nói với mấy đứa sau. Nhã Nhã, con lên phòng dọn hành lý rồi cùng Tề Phong trở về nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa."

Cả nhà từ nhỏ đến lớn một lần nữa nhìn về phía cô mà chính cô cũng vô cùng kinh ngạc. Nhìn về phía người nào đó đang cười vô cùng gian xảo, cô hình như đã biết chuyện gì xảy ra rồi.

Cô trợn trừng mắt nhìn hắn, âm thầm mắng chửi: "Anh được lắm, dám tự tiện quyết định. Đợi trở về em xử đẹp anh!"

Thấy Tần Nhã Linh lại sắp bị truy hỏi, Tần Trọng Huy lại phải một lần nữa giải vây: "Mẹ nó lên cùng Nhã Nhã giúp con bé thu dọn hành lý đi."

Cùng với câu nói, ông nhìn vế phía vợ mình ra hiệu. Bà hiểu ý liền đứng dậy kéo tay cô: "Nhã Nhã, để mẹ giúp con."

Dứt lời, bà một mạch kéo cô đi lên lầu.

Nữ chính đi rồi, đương nhiên ánh nhìn sẽ chuyển về nam chính. Tề Phong có chút tiến thoãi lưỡng nan không biết phải cư xử như thế nào cho phải phép.

Chợt nhớ đến bản thân có mang theo sổ hôn thú của hai người, hắn nhìn về phía Tần Trọng Huy lên tiếng: "Mọi người đợi con một lát."

Không chần chừ thêm giây phút nào, Tề Phong đi nhanh về phía cửa chính, không lâu sau trở lại với cuốn sổ đỏ trên tay, trực tiếp đưa cho Tần Trọng Huy.

Ông nhận lấy, không hề có chút kinh ngạc nào bởi vì trước đó hắn đã nói qua với ông, bây giờ chỉ là đưa bằng chứng xác nhận mà thôi.

Cả nhà ngay tức thì xán lại gần ông, ai nấy hai mắt đều trợn tròn. Tần Trọng Hải khoa trương hơn cả, lập tức kêu la thảm thiết.

"Ông trời ơi, chị ấy kết hôn mà không thèm nói với con tiếng nào. Nhìn đi nhìn đi, còn là hơn một tháng trước nữa."

Tần Trọng Khang gõ đầu cậu ta một cái: "Nhã Nhã kết hôn mà còn cần phải hỏi ý kiến của em à?"

Cậu ta xoa xoa chỗ đau, xụ mặt nói: "Không có, em còn mừng nữa là khác."

Nhìn sang Tề Phong, cậu giơ ngón cái lên, không tiếc lời tán thưởng: "Anh rể, giỏi!"

Hắn cười như không cười: "Nếu anh nói anh lừa chị em kết hôn thì sao?"

Tần Trọng Hải càng thêm kiên định giơ hai ngón tay cái cùng một lúc: "Anh lừa được chị ấy, em càng thêm kính nể anh!"

Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, cô bảo cậu ta đi đằng đông, cậu ta tuyệt đối không dám đi đằng tây, bảo cậu ta đứng, cậu ta tuyệt đối không dám ngồi. Mặc dù ở trên còn anh cả và chị hai, nhưng cậu ta vẫn là sợ cô nhất. Lý do vì sao thì đến giờ cậu ta cũng không rõ ràng, chỉ biết sợ là sợ thôi. Nếu như phải chọn ra một nguyên nhân cụ thể, chắc có lẽ là vì kính nể hơn là sợ hãi đi.

Tề Phong méo mó cười gượng, nhìn sang Tần Trọng Huy giải thích: "Chuyện này nói ra khá dài dòng, sau này con sẽ từ từ nói cùng mọi người nhưng cần phải được sự đồng ý của Nhã Nhã. Cô ấy hiện tại vẫn còn nhiều khúc mắc, mọi người nên cho cô ấy chút thời gian để thông suốt."

Ông gật đầu: "Ừm. Trước cứ như vậy đi. Đợi con bé thông suốt rồi lại nói chuyện này sau. Giờ cũng là người một nhà rồi, phiền con chiếu cố con bé nhiều một chút."

Hắn chân thành đáp lại: "Ba yên tâm, cô ấy là vợ con, con đương nhiên phải chăm sóc chu toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.