Tần Trọng Hải lại cười đầy bi thương. Kết quả sao? Cậu ta đời này không bao giờ quên khoảnh khắc nhìn thấy người chị mà mình yêu thương nhất nằm trên giường bệnh với gương mặt trắng bệch hốc hác, đến ngủ cũng không yên giấc khi cứ liên tục gặp ác mộng.
Cậu hận, hận đến nỗi không thể ngay lập tức xé xác cái kẻ bất nhân vô tính kia. Chỉ là, cậu không có năng lực làm gì gã, chứ đừng nói đến trừng trị gã. Nếu như cho cậu cơ hội, câụ sẽ để gã sống không bằng chết, sẽ khiến gã phải trả giá vì hành động ngu xuẩn mà gã đã làm, phải gấp trăm ngàn lần cậu mới hả dạ.
"Kết quả?" Tề Phong mất kiên nhẫn thật sự.
"Kết quả?" Tần Trọng Hải lặp lại câu hỏi của hắn, cười như không cười trả lời: "Gã thế nhưng bắt cóc chị ấy giở trò đồi bại. Cũng may chị ấy tự mình phản kháng thoát thân được, nếu không em thật sự không dám tưởng tượng sau đó chị ấy sẽ trở thành bộ dáng gì. Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát, chị ấy kiện gã ta ra toà nhưng cả ba lần đều thất bại. Lý do vì sao chắc anh cũng đoán được rồi."
Cậu ta tỏ rõ sự tức giận, nghiến răng nói: "Dùng quyền lực cùng tiền tài chèn ép những người thấp cổ bé họng thì đáng là con người sao? Bồi thường? Nực cười! Thanh xuân của một người mà có thể dùng tiền để mua? Tiền có thể đổi lại cuộc sống bình yên sau này của chị ấy được sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-than-bi-chong-lung-cho-toi/2461981/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.