Đúng mười hai giờ, cả nhà Tần Nhã Linh di chuyển đến nhà hàng gần đó dùng bữa trưa. Cô và Tề Phong đi phía cuối cùng.
Đi được vài bước, cô bỗng nhiên khựng lại tại chỗ, mày liễu nhíu thật chặt, sắc mặt lại có vẻ trắng bệch.
Ảo giác, là ảo giác có phải hay không? Sẽ không phải là gã ta! Đúng, không thể nào là gã ta được! Gã làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Không thể!
Cô tự trấn an bản thân mình. Có lẽ cô đã lo lắng và sợ hãi quá mức nên mới có thể sinh ra loại ảo giác này đi. Không có lý nào gã lại có thể xuất hiện ở nơi này, hắc là người giống người mà thôi.
Đã một năm rồi cô chưa từng gặp lại gã, gã giờ đây thay đổi như thế nào cô cũng không biết, đúng hơn là cô chẳng còn quan tâm nữa rồi.
Cô và gã đã chẳng còn quan hệ gì nữa, cô cũng chẳng thiết gì đến gã, cũng chẳng còn hận. Bởi vì, cô đã hoàn toàn rũ bỏ tất cả mọi thứ thuộc về gã.
Chẳng còn yêu, nên cũng chẳng còn hận. Hoặc giả có thể nói, cô có lẽ đối với gã cũng không phải là yêu như đã nghĩ!
Tề Phong nhìn biểu cảm của Tần Nhã Linh thì tỏ ra lo lắng, đi đến trước mặt cô, lên tiếng hỏi: "Em làm sao vậy? Không khoẻ sao?"
Tầm mắt bị che khuất cô mới hoàn hồn trở lại, khẽ lắc đầu nở nụ cười miễn cưỡng: "Dạ không có, em không sao, có lẽ đi đường xa nghỉ ngơi chưa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-than-bi-chong-lung-cho-toi/2461964/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.