Trở vào trong phòng khách, bà cụ lấy chiếc kính lão đeo lên, xong hướng ánh mắt về phía cậu thanh niên đang ngồi đối diện.
Mi tâm bà cụ bất giác nhăn lại, tỏ vẻ hoảng hốt cùng ngạc nhiên. Chính là, cậu ta có phần quen mắt.
Nhìn vẻ mặt của bà cụ, Tần Nhã Linh và Tề Phong đồng thời trao đổi ánh mắt, không hiểu vì sao bà cụ lại tỏ ra thảng thốt như vậy.
Cô lên tiếng: "Nội!"
Bà cụ giật mình hồi hồn, mắt vẫn dán chặt vào đứa cháu rể tương lai, nhưng miệng thì lại nói với cô cháu gái: "Nhã Nhã, con vào phòng nội, lấy cho nội cuốn album hình bìa gỗ màu đen. Hình của ông nội con đó, con mang ra đây cho nội."
Mày liễu cô chợt nhăn lại, xong cũng đứng lên đi vào trong lấy đồ mà bà cần.
Cô đi rồi, bà cụ cất giọng, nói với người còn ngồi lại: "Nói cho nội biết, họ tên đầy đủ của con là gì?"
Tề Phong lúc này cũng là có vài phần ngạc nhiên cùng khó hiểu, mi tâm nhíu lại, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Dạ, con tên Tề Phong."
"Họ Tề sao?"
Bà cụ băn khoăn, hỏi tiếp: "Ba con tên gì?"
Mặc dù hắn bắt đầu bất an nhưng vẫn lên tiếng trả lời: "Dạ, ba con tên Tề Khải Minh."
Bà cụ định tiếp tục hỏi, nhưng là ngay lúc này, cô cháu gái đã cầm cuốn album đi ra, cất giọng hỏi: "Có phải cuốn này không nội?"
Bà cụ quay đầu nhìn qua, gật đầu: "Đúng rồi, đưa cho nội."
Bà cụ cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-than-bi-chong-lung-cho-toi/2461582/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.