Andrew vuốt cằm suy nghĩ, sau đó lên tiếng: "Mười chín."
Thomas tặc lưỡi: "Chậc, mười chín? William của chúng ta đúng là trâu già gặm cỏ non đấy!"
Andrew thêm lời: "Với gương mặt baby ấy, quá lắm hai mươi, không thể quá hai mốt được."
Thomas đưa ra quyết định: "Ừm, tôi đoán hai mốt. Chốt!"
"Jason, cậu thì sao?" Tề Phong hỏi.
Jason tần ngần nhìn Tần Nhã Linh thêm một lần, nhớ lại gương mặt lạnh lùng của cô khi còn ở Mỹ, lại so với gương mặt luôn tươi cười của hiện tại, anh ta vẫn không có cách nào quy đồng hai gương mặt ấy là một. Luận về tuổi tác, anh cũng có cùng một suy nghĩ giống như Thomas. Cho nên anh cũng không thể nào xác định được tuổi của cô. Nếu là đoán thì... đoán thôi, sai cũng chẳng sao, một tháng lương anh cũng không thiếu.
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Jason cũng đưa ra câu trả lời của mình: "Hai mươi hai."
Tề Phong khẽ nhướn mày nhìn anh ta.
Jason bổ sung thêm: "Luận về ngoại hình, tôi có lối nghĩ giống Andrew, vợ cậu đích thực quá baby. Luận về tính cách và cách cư xử, cô ấy thực sự khiến tôi khó bề phân định, giống như người đã từng trải vậy, già dặn vô cùng."
Khoé miệng Tề Phong khẽ nhếch lên. Vơi cương vị của một trợ lý, Jason chưa từng khiến hắn thất vọng bao giờ. Hiện tại cũng như thế, anh ta khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác.
"Các cậu chốt chưa?" Tề Phong hỏi lại lần cuối cùng.
Cả đám đồng loạt gật đầu. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-than-bi-chong-lung-cho-toi/2461556/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.