“Cận tổng, anh cũng thật quá đáng... Chị Giang đang sốt nặng kia mà, làm mẹ gì chứ?”
“Hết sốt thì có thể làm mẹ được mà nhỉ?” Trang Dật Thăng bật cười, đưa ngón tay cái lên hướng về Cận Úy Thành, ý chỉ cao kiến.
“Người quá đáng là em... Phớt lờ tôi, không nghe máy và trả lời tin nhắn.” Cận Úy Thành không để ý đến Trang Dật Thăng chỉ quay sang trách móc Đường Vận.
Đường Vận xấu hổ quay mặt sang hướng khác sau đó vu vơ đánh giá căn nhà.
“Bày trí khá đấy. Gần như xong cả rồi, em không phải phụ một tay chứ nhỉ? Vậy chúng ta nhập tiệc. Nhà anh có gì đãi khách không?”
“Tôi để dưới bếp, em cứ tự nhiên.”
“Vâng.”
Đường Vận nhanh nhẹn đi xuống bếp, Cận Úy Thành cũng chau mày đi theo sau cô.
“Tôi chưa từng bị ai cư xử như vậy? Đường Vận! Em chơi trò lạt mềm buộc chặt ư? Vậy thì em thắng rồi.”
“Cận tổng! Tôi không có ra vẻ như anh nghĩ...” Đường Vận cúi mặt, cô biết mình không thể trốn tránh.
Cận Úy Thành tiến nhanh bước chân, vòng lên phía trước mặt đối mặt với cô, anh nghiêm túc bảo: “Gọi anh Úy Thành!”
Đường Vận ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
Hai đôi mắt chạm vào nhau. Giống như đã bao năm xa cách mới được gặp lại.
“Cho tôi ít thời gian thích ứng được không?”
“Khi về Thượng Hải nhất định phải có câu trả lời.”
“Nếu là từ chối...”
“Không muốn làm bạn gái thì làm vợ.”
Đường Vận sững người, đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2653015/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.