Cận Úy Thành nhận thức vừa muốn chạy lại ứng cứu thì bị hai người chặn đánh, anh quyết liệt chống trả, ánh mắt cứ dõi theo phía Đường Vận lo lắng không thôi.
Đường Vận không để đám đàn em áp chế, né tránh và hạ cước chống trả.
Nhưng sức con gái đối chọi với ba gã to khỏe, dây dưa hơn 5 phút đã muốn trút cạn sức lực. Cận Úy Thành lui dần gần về phía cô, muốn giúp thêm phần sức thì mấy chốc đã nhìn thấy khúc côn ngắn ném về phía này.
Anh căng mặt đưa mình cản lấy, tay quơ qua tạt ngang khúc côn, nhưng là tiếp đó lại bị một cước đánh lén phía sau, khiến anh rơi vào bất tỉnh.
“Cận Úy Thành!”
Đường Vận thét lên, ruột gan như cuộn trào. Cô điên dại chống trả quyết liệt, dùng hết sức mình...
Trong khoảng tối mông lung Cận Úy Thành nhìn thấy đám người thô bạo hành hạ cô gái nhỏ. Tiếng gào khóc văng vẳng bên tai.
Anh không thể cựa mình lay chuyển cơ thể, cảm giác như bị đóng băng.
“Đường Vận!”
“Cận Úy Thành!”
Cận Úy Thành đau đớn, rất đau đớn. Anh chưa từng cảm giác đau đớn tột cùng từ trong lan ra khắp người như thế, ngay cả trái tim cũng từng nhịp siết lại.
Đến lúc anh gồng mình, di chuyển khổ sở, sau lưng lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ vang lên gọi tên.
“Thành!”
Đấy là giọng nói quen thuộc của Mẫn Huyền.
Sao cô ấy có mặt ở đây? Bấy giờ thật nguy hiểm.
“Thành!”
Cận Úy Thành bấu chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2653004/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.