Cận Chí Minh kéo Đường Vận lui về sau rồi nhìn chung quanh ra hiệu giải tán. Ánh mắt trực nhìn các lãnh đạo có mặt. Nói lời cảnh cáo: “Ngày mai nhân viên nào rò rỉ hình ảnh vừa rồi ra ngoài thì lập tức sa thải. Nhắc lại. Xóa hình các người vừa chụp đi.”
“Cô dám đánh tôi?” Nam Cung Nhu Tuyết rít qua kẽ răng.
Đường Vận vô cùng bình tĩnh đáp: “Cô tốt nhất đừng chọc tới tôi. Cha cô có là ai tôi cũng không để vào mắt. Cô hống hách như vậy đều là cậy vào gia thế mà thôi. Ngu xuẩn!”
Đường Vận mạnh mẽ từng câu chữ nói xong liền xoay lưng bỏ đi. Nam Cung Nhu Tuyết muốn lao đến đánh trả tiếp tục thì bị Cận Chí Minh kéo trở lại, ôm nhẹ vào người. Anh quan tâm cảnh tỉnh: “Em đừng làm chuyện vô ích, cô ấy thân thủ hơn người. Không phải giỡn chơi, anh cũng không bênh được em.”
“Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát đi.” Nam Cung Nhu Tuyết thét lên, phần vì nóng giận khó lòng kìm chế phần muốn hô to để Đường Vận nghe thấy sẽ biết đến sợ sệt.
Cận Chí Minh lắc đầu kéo Nhu Tuyết vào trong căn phòng khóa cánh cửa lại, không để cô cứ vậy nổi điên.
“Nhu Tuyết! Em bình tĩnh đi. Em thân phận gì chứ, cứ không biết giữ hình tượng khó lòng làm người phát ngôn cho Cảnh Duyệt. Đừng kéo theo thị phi.”
“Anh bênh vực cho cô ta. Anh thích cô ta?” Nhu Tuyết không nhân nhượng thét lên.
Cô chưa từng chịu sỉ nhục như thế, chưa từng...
“Thế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2652995/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.