Đường Vận gượng cười, hơi ngoảnh mặt vào trong nhà, có chút lưỡng nan.
“Thật trùng hợp, chị vừa nấu cơm xong... em vào ăn cơm cùng chị đi.”
Đường Hinh Nhi nhoẻn miệng cười thật tươi, gật đầu đồng ý ngay.
...
Doãn Cách Nhi như phát điên hất hết toàn bộ tài liệu và đồ dùng trên bàn xuống đất, cô thở phập phồng uống cạn rượu trong ly thủy tinh sau đó lại tiếp tục ném mạnh vào tường vỡ vụn.
“Khốn nạn.”
“Doãn tổng! Cô cứ như vậy không phải cách.”
“Tôi phải băm chết tên Trang Dật Thăng đó ra.”
“Chuyện Trang thị thua mua thực chất là hành động của Cận Úy Thành. Chúng ta phải cân bằng Doãn thị, chỉ còn cách buông Cảnh Duyệt cứu Doãn thị thôi.”
Doãn Cách Nhi lại đạp đỗ chậu trúc quân tử trong phòng, rít qua kẽ răng từng lời một: “Là tên khốn nào bán đứng Doãn thị?”
“Tôi sẽ điều tra, chắc là nhóm cổ đông ở Macau. Gần đây tôi điều tra được Cận Úy Thành sang Macau.”
“Hắn sang Macau cốt là muốn thảo luận mua 5% cổ phần kia thôi... Nhưng cũng có khả năng lắm.”
Quản gia gõ cửa phòng, giọng nói thanh thanh truyền vọng vào: “Tiểu thư! Lão gia tìm gặp cô.”
“Anh Trương về trước đi.” Doãn Cách Nhi mở cửa thư phòng ra, căn dặn quản gia cho người dọn dẹp đống hỗn độn bên trong sau đó đi xuống dưới lầu tiếp cha cô.
“Cha! Xin lỗi đã làm cha thất vọng.”
“Con thật háo thắng. Tính khí này bao giờ mới đổi đây?”
“Không có gì, bất quá con buông 10% Cảnh Duyệt.”
Ông Doãn ngồi bắt chéo chân, phong thái ung dung nhàn nhã nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
“Thật ra tình thế con thiết lập không phải hạ sách. Không dễ gì chiếm lĩnh 35% Cảnh Duyệt như thế. Ta tuy rằng không can thiệp vào vận hành của Doãn thị nữa, nhưng vẫn biết lần này thao túng thị trường chứng khoán có Nam Cung và Lãnh thị góp gió thành bão, bọn họ còn âm thầm vạch lối cho con đi.”
“Cha, con đương nhiên biết họ có ý xấu, nên từng bước vẫn nắm chắc mới dám hành động. Lãnh thị mua vào 3 cái vỏ không còn vốn lưu động để làm ra động tác ám muội nào sau lưng. Nam Cung bị bọn đàn em quấy rầy, con kích động thao túng, nhất thời càng không dám phô trương thân thế. Con đã vắt đá vào chân của họ mới mạnh dạn ra tay. Không để họ làm ngư ông đắc lợi.”
“Nhưng Hàn Tước được chỉ thị của Cận Úy Thành đã dẹp đám ôn dịch đó, thậm chí còn giúp Nam Cung thoát ly hoàn toàn với gông xiềng từ bọn giang hồ. Cho thấy chuyện Nam Cung Nhu Tuyết san nhượng cổ phiếu Cận thị cho con hắn ta đã biết.”
Doãn Cách Nhi hoàn toàn không e sợ, cô mạnh mẽ đáp: “Doãn thị không giảm uy thế, con không ngồi vào ghế chủ tọa của Cảnh Duyệt thì được rồi, trận chiến này thắng không đẹp mắt nhưng chẳng xem như là thất bại.”
Ông Doãn liếc xéo, hừ nhẹ một tiếng: “Con chắc bao nhiêu phần trăm? Cận Úy Thành có khống chế Doãn thị hay không? Con dám bảo đảm?”
Doãn Cách Nhi không cam tâm, đứng bật dậy đi ra ngoài cửa sổ nhìn gió tuyết bên ngoài. Bên này nghe ông Doãn tiếp tục vạch kế sách: “Ta vừa ăn cơm với Trang phu nhân. Thật ra chuyện lần này có thể cân nhắc. Con muốn toàn thắng thì có thể thuận theo.”
“Hai người thảo luận cái gì? Cha đừng trúng kế bà ấy, Cận Úy Thành tình cảm anh em sâu sắc với Trang Dật Thăng, Trang thị nhất định ủng hộ hắn đến cùng.”
“Đương nhiên tình cảm anh em không bằng tình nghĩa vợ chồng, Trang Doãn hai nhà có thể kết làm thông gia thì đúng là chuyện hay nhất đời người rồi. Nhà họ Trang dù là ngoại đạo hay chính khách đều quan hệ mật thiết, danh giá vô cùng, Trang Dật Thăng thì lại càng ưu tú.”
“Cha không giỡn chơi?”
“Ta làm gì giỡn chơi. Ta chấm Trang Dật Thăng từ hồi còn là cậu nhóc. Con đó, ngu muội thương thầm tên Cận Úy Thành máu lạnh làm gì?”
“Anh ấy không máu lạnh.”
Ông Doãn không buồn nói nữa, đi hướng lên lầu dặn dò quản gia chuẩn bị cơm. Doãn Cách Nhi vẫn đứng ngoài cửa sổ âm thầm buồn bã.
Cô lấy điện thoại gọi cho Cận Úy Thành. Bên kia rất nhanh đã mở máy:
“Em có cái này muốn bán cho anh.”
“Trị giá chứ?”
“Là một sợi dây chuyền mặt cá heo do Cận Úy Thành thiết kế.”
“Tôi nghĩ mình nên báo cảnh sát trước...”
Doãn Cách Nhi khẽ cười. Chỉ là nghe giọng nói thôi đã khiến cô bồi hồi rung động.
“Cận Úy Thành! Em thích anh nhiều đến như vậy...”
Doãn Cách Nhi không có can đảm nói tiếp, cô vội vàng tắt máy. Xoay lưng đi trở vô bếp tìm một lon bia để uống.
“Đường Vận!”
“Hửm?”
Đường Vận rửa bát nghe Cận Úy Thành gọi thì quay lại.
Cận Úy Thành tiến lại gần giúp cô úp chén bát vào kệ, mắt nhìn về Đường Hinh Nhi đang chơi xếp hình gỗ domino: “Đuổi con bé đó về đi.”
“Anh và em ấy đều là khách, lý nào lại nghe anh đuổi người ta. Hinh Hinh ngoan ngoãn như vậy mà.”
“Sợi dây chuyền không thấy em đeo.”
Đường Vận khựng lại, mới hay chợt nhớ: “Em quên mất, lần đó đánh nhau với Doãn Cách Nhi cô lấy đã giật đứt, còn bảo em kêu anh đến tìm cô ấy lấy lại.”
“Cô ấy mới gọi cho anh.”
“Hôm ấy thái độ của Mẫn Huyền khi nhìn thấy sợi dây chuyền rất khác thường.”
“Thời trung học anh đã vẽ.”
Đường Vận ngỡ ngàng, lau tay vào khăn sau đó tháo tạp dề vắt sang một bên:
“Nói như vậy, sợi dây chuyền là do chính anh thiết kế. Em thật có diễm phúc sở hữu nó.”
“Còn phải nói.”
Cận Úy Thành kéo vòng eo nhỏ của Đường Vận về gần sát người hôn nhẹ lên môi cô lần nữa. Vì lo Đường Hinh Nhi chú ý đến, nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt sóng.
“Cận tổng! Anh đừng quấy.”
“Bảo con nhóc đó về đi.”
“Anh về đi.” Đường Vận nhún vai, chắc nịch đưa ra quyết định.
Cận Úy Thành hừ lạnh bắt đầu mặt dày.
Anh sang phòng khách cùng Đường Hinh Nhi chơi xếp domino, mặc dù không chủ trương trò chuyện cùng nhau nhưng đã cố gắng tỏ ra thân thiện.
Đường Vận thấy hai người họ như vậy thì thật buồn cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]