Đường Vận ngược lại há hốc miệng không dám tin những gì mình vừa nghe thấy. Cô ấy không phải thần trí bất minh mà... hồ đồ rồi? Nhanh như vậy đã đổi tánh.
Đường Vận hít nhẹ một hơi, từ tốn nói lời an ủi: “Tôi không có sao nữa rồi. Chúng ta đều bình an là tốt nhất. Những cô gái kia có ai bị thương nặng hay không?”
Cận Chí Minh bước tới gần vỗ nhẹ vào vai Nhu Tuyết, sau đó ngước mắt nhìn Đường Vận trả lời: “Có một người bị bắn trúng vào thận, xuất huyết nội... không thể cứu chữa được. Còn hai cô gái khác thì không nặng.”
Đường Vận nén lại thương tâm, trong dạ cồn cào.
Sinh tử gần trong gang tấc, chuyện kinh hoàng ấy như chỉ mới đây thôi.
Nam Cung Nhu Tuyết giống như không thể đứng vững ngồi sập xuống giường bệnh sau đó thì ôm chằm lấy Đường Vận, nấc nghẹn từng tiếng từng tiếng như một đứa trẻ.
“Đường Vận! Một cô gái tốt như chị sao tôi không biết kết giao mà lại chơi chung với những thứ không ra gì chứ? Suýt nữa tôi chết rồi... Cha mẹ của tôi thậm chí không hề quan tâm đến an nguy của tôi, trong mắt họ chỉ có cơ nghiệp của Nam Cung. Họ bán tôi cho Cận Úy Thành rồi đến Cận Chí Minh, khiến tôi trong mắt mọi người cứ như món hàng mang ra bảo đảm giao dịch. Tôi bất hạnh... Tại sao tôi không có người cha dũng cảm như chị chứ?”
“Nhu Tuyết! Đừng khóc nữa. Chúng ta đều đã an toàn rồi mà. Nếu cô muốn, có thể chọn lựa cuộc sống hoàn toàn tự do, không vì ràng buộc đến từ ai, kể cả cha mẹ.”
Nam Cung Nhu Tuyết quẹt nước mắt nước mũi, nhìn Đường Vận đến thẩn thờ.
“Tôi biết chứ, qua hôm nay tôi sẽ sống như chính con người mình trông đợi. Không dễ gì mới thoát nạn phải không?”
Bên ngoài có người gọi, Nam Cung Nhu Tuyết che giấu xúc động của bản thân sau đó nói lời tạm biệt với Đường Vận, luôn miệng nhắc cô chú ý sức khỏe và hẹn hôm sau đến thăm cô. Thái độ đó vô cùng chân thành. Đường Vận cũng muốn cảm động rơi nước mắt theo.
Bên này Cận Chí Minh ngồi xuống chiếc giường, đưa tay vén lại mái tóc rối giúp cô, mãi chưa nói được lời nào.
“Anh có còn sợ không?”
“Còn. Ban nãy không dám đi vệ sinh một mình, phải gọi anh cảnh sát cùng đi.”
Đường Vận không nhịn được bật cười thành tiếng. Trong lúc thế này còn chọc cười cô nữa.
“Tôi nói thật. Cứ sợ mối hiểm họa còn rình rập đâu đó... Tiếng súng nổ vẫn còn văng vẳng bên tai.”
“Anh chưa từng nghe tiếng súng?”
“Tôi chỉ nghe trong phim thôi. Làm sao có cơ hội nghe qua... Này, nói như vậy... Em từng trải qua những chuyện tương tự thế rồi sao?”
Đường Vận nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay cũng là lần đầu đối mặt nguy hiểm. Tuy nhiên tôi nghe qua súng nổ rồi, thậm chí còn từng đi tập bắn với em gái, kĩ thuật cũng không tồi.”
“Quả là nữ trung hào kiệt. Tôi ngưỡng mộ em quá. Có một người cha anh dũng như thế. Cha em khi nãy rất ngầu, còn đẹp trai hơn Lương Triều Vỹ*.”
*Lương Triều Vỹ: Là Diễn viên nổi tiếng Hong Kong, từng tham gia nhiều bộ phim hành động kinh điển, vào vai cảnh sát anh dũng đi vào lòng người.
Đường Vận lại mỉm cười.
“Nhờ anh mạnh dạn ném chiếc ghế qua cha tôi mới hạ được một tên. Anh làm vậy cũng rất nguy hiểm, sẽ kích động tên còn lại bắn vào anh. Thật ra, anh đã rất can đảm rồi.”
Cận Chí Minh không kìm được nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Vận, ánh mắt chan chứa như có vạn lời muốn được thổ lộ cùng cô. Từ ngày quen biết cô, trải qua nhiều sự việc cô đều đứng ở vị trí có thể nói là che chở cho anh. Trong lòng anh không thể nào xem nhẹ ân tình này, càng nhìn nhận tình cảm dành cho cô không thể kháng cự được.
Nếu không vì đoạn tình cảm của Đường Vận và anh trai, anh nghĩ cô và anh nhất định đã về với nhau rồi. Và anh cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương cô, không phát sinh câu chuyện đính ước với nhà Nam Cung khiến cả hai dần dần thêm xa cách.
“Trong tình cảnh nguy hiểm tôi không muốn mình trở nên vô dụng chẳng thể san sẻ khó khăn với em.”
Cận Chí Minh nghe bàn tay truyền tới hơi ấm, hóa ra là Đường Vận vừa đan những ngón tay của mình vào tay anh, đáp trả cho tình ý mà anh muốn được thể hiện.
Cô ấy chưa từng là một người con gái rụt rè khi đối diện với anh, chưa từng che giấu những tâm tư mà bản thân muốn bày tỏ.
Nếu không vì có chút tình ý liệu có nỗi xúc động như ngày hôm nay không?
Cận Chí Minh nhẹ nhàng kéo Đường Vận vào lòng, tránh làm động vết thương ở tay của cô, nhưng không thể kìm được khao khát muốn ôm cô thật chặt, thật chặt...
Con người khi trải qua thời khắc sinh tử mới tận tình hiểu thấu chân ái của mình hơn.
“Khi nãy thấy anh ôm Nhu Tuyết vào lòng, tôi đã ghen đấy.”
Đường Vận nghẹn ngào trách móc.
Cận Chí Minh ngược lại thấy lồng ngực truyền đến hơi ấm lạ thường. Anh nở nụ cười, mặc dù trong tư thế này Đường Vận hoàn toàn không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được bờ vai run run:
“Vì anh cũng rất sợ, anh ném chiếc ghế ấy... rồi nhìn hắn ta đổ gục trong máu tanh... anh lần đầu chứng kiến cảnh tượng khiếp sợ đến vậy. Cuộc sống của anh chưa từng trải qua bạo lực...”
Đường Vận vuốt nhẹ tấm lưng rộng, nghiêng đầu hôn nhẹ vào sau gáy của Chí Minh.
Thật ra đây mới là một người đàn ông cô nên trông đợi. Những điều xa xôi và hoàn toàn đối lập, cô cố chấp với tới làm gì? Khi nếm trải qua rồi, thì thách thức chinh phục đó chỉ kích thích nhất thời, không hề có sự thú vị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]