Cận Chí Minh thầm cười trong bụng. Nếu không nói gạt như vậy, mẹ anh chẳng đời nào tin. Anh hầu như giỏi nhất là nắm bắt tâm lý của mẹ mình mà.
Đợi khi Đường Vận mang nước ra, Cận Chí Minh cũng kéo tay cô ngồi lại với mọi người. Cả hai đều tỏ ra ngượng ngùng.
“Anh Cận nhỏ vẫn khỏe chứ? Dạ tiệc sắp tới không biết là anh có tham dự cùng mọi người hay không?”
Cận Chí Minh vui vẻ đáp: “Tôi lười trở về công ty thôi. Nhưng mà hôm đó nhất định không bỏ lỡ.”
Bà Cận quan sát Đường Vận lại nhìn sang Iris cũng có chỗ ái ngại. Thật ra đối với chuyện con trai và Đường Vận phát triển quan hệ bà hoàn toàn không đoán trước, và hết sức ngạc nhiên. Riêng tâm ý của Iris thì không cần dò hỏi cũng biết được mười mươi là để tâm đến Chí Minh nhà bà.
Mấy ngày nay cô ấy cố ý liên lạc với bà qua điện thoại, ngoài việc khiến bà càng hơn lo lắng cho tình trạng con trai đột nhiên mất dạng, thì Iris còn muốn thân cận trò chuyện lấy lòng bà. Hôm nay cùng nhau đến đây dẫu thế nào cũng không thể để người ta muối mặt được.
Bà nâng lên ly nước trái cây uống một ngụm, âm thầm quan sát Đường Vận. Sau đó làm như vu vơ nói:
“Thật trùng hợp, đêm qua ăn tối anh hai của con có bàn bạc với Cận lão tử vào rằm tháng giêng tổ chức lễ đính hôn với Can tiểu thư.”
Nụ cười trên khóe môi của Cận Chí Minh chợt tắt, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651476/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.