Đường Vận hẹn với An Kiệt ở một quán ăn vỉa gần sông Hoàng Phố cùng ăn uống vui say, trong không khí náo nhiệt gió mát thổi tung khiến tâm trạng được thư thả giống như trút bỏ nặng nề.
Hai người mặc dù tửu lượng tốt và đang lúc tâm trạng tuy nhiên vẫn không mượn rượu giải sầu. Tuy nhiên giống như chọc vào yếu huyệt cả hai không ngừng trải lòng với nhau, kể những câu chuyện vụn vặt trong ngày. Chưa bao giờ được thỏa lòng thổ lộ như vậy.
“Chị có yêu anh Trang không?”
“Có thể là có. Nhưng mà chuyện môn đăng hộ đối thực sự thách thức được chị.”
“Không có đàn ông cũng không chết được.” Đường Vận cười buồn, tự mình đưa ra kết luận. Nhưng đấy chẳng phải là tâm sự của cô hay sao?
An Kiệt chưởng tay đồng ý tán thành.
“Chị à, chị có nghe kể về chuyện của mẹ em hay không?”
Đường Vận cuối cùng cũng bật thốt hỏi thành lời. Đấy là tâm sự lớn nhất của cô. Cô lãng tránh đến cha và em gái cũng không dám hỏi tới.
An Kiệt gật nhẹ đầu: “Mẹ em không sai trong chuyện này. Khi ấy dì làm ở dưới trướng của Thị trưởng Thành Đô, có nhiều chuyện thân bất do kỉ. Mẹ em tuy rằng rút khỏi tranh cử nhưng đó không hề là động thái trốn tránh hay hổ thẹn. Nhưng chọn lựa như vậy... chủ ý là muốn tốt cho chú.”
Đường Vận ngạc nhiên, “Em không hiểu.”
“Thật ra cha em cùng thời điểm cũng đang được xét thăng chức.”
Đường Vận ngây người.
Người khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651469/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.