“Anh đi thay em.” Cận Chí Minh lại nhìn qua Thang Kiệt bảo: “Nhờ cậu đến tìm đàn em của Simon, thông báo trước một tiếng.”
“Vâng.” Thang Kiệt thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
“Anh có cách hay không? Hay chỉ là...”
“Đường Vận! Nếu như đêm nay Helen an toàn trở về, em ở lại bên cạnh anh nhé!”
Đường Vận sững sờ, cô run run giọng nói: “Giữa lúc căng thẳng thế này anh còn tâm tình đùa giỡn.”
“Anh không đùa. Em trả lời đi, coi như an ủi cho anh cũng được.”
Đường Vận gật đầu.
“Anh đừng nói kiểu như sắp từ biệt vậy. Anh hãy bình tĩnh nói với Simon, Helen là bạn của anh.”
“Em đến công ty anh làm...”
“Cận Chí Minh! Anh cố ý ép em có đúng hay không?” Đường Vận giận dữ đánh liên tiếp mấy cái vào ngực của Cận Chí Minh, oán trách nói.
Cận Chí Minh không tránh còn lại ôm cô vào lòng: “Mấy khi có cơ hội này chứ? Anh không buông em ra đâu. Em hứa đi.”
“Em hứa.”
Cận Chí Minh đưa chiếc thẻ từ trong người cho Đường Vận, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên môi của cô: “Em chờ anh ở phòng đi.”
Đường Vận gật đầu.
Cận Chí Minh buông cô ra khỏi rồi bỏ đi. Đường Vận bồi hồi, không biết mình cứ liên lụy Cận Chí Minh như vậy là đúng hay sai.
Nhưng cô không dám đi theo anh ấy, chỉ sợ sẽ khiến tình hình trở nên căng thẳng. Cận Chí Minh ban nãy nói chuyện với Simon tư thế và dáng vẻ rất tự nhiên, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651460/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.