“Phải làm sao? Đông người như thế.” Đường Vận lo lắng nói.
Joe tái nhợt sắc mặt, ra lệnh: “Xuống thuyền, chạy xuống đất liền!”
Joe nói là làm, tức thì di chuyển lên trên rồi chạy ập ra bên ngoài. Tuy nhiên Haley và Đường Vận vẫn đứng yên ở đó.
“Sao cô không chạy?” Đường Vận kinh ngạc hỏi.
Haley cười lạnh: “Còn cô, sao cô không chạy chứ?”
Đường Vận quay mặt ra nhìn, người đến chưa chắc có ý xấu với cô... cũng có thể... là muốn cứu cô.
Tiếng pháo nổ đuổi theo Joe lên tận đất liền, Đường Vận lo lắng chạy ra ngoài xem. Nhìn Joe bấn loạn chạy đi, trong lòng không khỏi chua xót.
Cô quay mặt qua thì bàng hoàng nhìn thấy một chiếc thuyền khác chạy ập đến. Trên thuyền dường như không ít người.
“Chết tiệt! Không biết là chuyện gì? Haley! Cũng do cô náo loạn đấy. Tốt nhất là do chúng đến bắt cô thì hơn.”
Haley lạnh lùng quát lại: “Kỵ sĩ của cô đến chứ hử? Đường Vận! Cô luôn tốt số như thế, ai cũng muốn che chở cho cô.”
Cận Chí Minh phóng lên thuyền, kích động ôm chằm lấy Đường Vận.
“Em không sao... không sao đúng chứ?”
Đường Vận ôm siết Cận Chí Minh vào lòng, không ngừng gật đầu.
“Anh... anh đi cùng ai?”
Khi Cận Chí Minh buông cô ra thì đúng lúc trông thấy Simon xuất hiện. Hắn cho người vào tới bên trong, sau đó dìu thanh niên bị Joe bắn lên cano. Hóa ra là người của ông ta.
Cận Chí Minh kéo Đường Vận lên cano. Nhưng đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651455/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.