Đường Vận giống như bị cam chịu trước từng đợt tấn công hung hãn của Cận Chí Minh, bị anh cắn mút, lời lẽ dây dưa cuốn chặt khiến cô mấy lần suýt tắt thở.
Cô muốn đẩy Cận Chí Minh ra nhưng lại không nỡ.
Bàn tay của Cận Chí Minh bắt đầu không an phận, cứ liên tục khiêu khích. Cứ như vậy Đường Vận sợ mình không thể đứng vững.
Cận Chí Minh ôm Đường Vận di chuyển về chỗ salon, sau đó kéo ngã Đường Vận xuống nằm trên người mình, hơi thở hổn hễn nói: “Đường Vận! Em hối hận thì có thể rời đi. Chỉ cần một tia nhớ nhung Cận Úy Thành, anh cũng không dung nạp.”
Đường Vận bàng hoàng trước lời nói và ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Cận Chí Minh, không dám tin... anh ấy cũng có lúc phẫn uất như vậy.
Trong chuyện tình cảm Đường Vận thật ra vẫn chỉ là cô gái non nớt chưa thấu đáo, lúc trước chọn lựa về bên cạnh Cận Chí Minh cũng rất tự nhiên. Chẳng ngờ rằng sau đó chối bỏ Cận Chí Minh trốn chạy sang Anh Quốc du học đã mang đến cho anh ấy sự tổn thương sâu sắc. Nghĩ lại, cô cư xử thật quá nông nỗi.
Cô lại vô tâm không cảm nhận được, cứ ung dung như vậy trôi qua ba năm. Còn nghĩ rằng chính mình không hề có lỗi.
“Anh sẽ để em bỏ đi nữa hay sao? Nếu là như vậy...” Đường Vận chống tay lên ngực Cận Chí Minh lấy thế đứng dậy, nhưng lại bị Cận Chí Minh giật mạnh cánh tay kéo lại.
“Lúc trên du thuyền em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651453/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.