“Đường Vận! Đường Vận!”
Cận Chí Minh hốt hoảng la lên, không ngừng lay cơ thể của cô, không thấy cô tỉnh dậy thì bế cô lên vội vã chạy xuống chỗ thang máy tìm bác sĩ ở phòng khám nội bộ công ty.
Bước chân vội vã, không ngừng gọi tên ‘Đường Vận’, hy vọng cô có thể nghe thấy và đối đáp với anh.
“Lần trước bị tẩm thuốc mê, khiến huyết áp bị tuột. Cơ thể mất nước, sốt nhẹ và tụt canxi. Điều dưỡng lại sẽ không sao.”
Bác sĩ khám bệnh qua thì nói lại với Cận Chí Minh.
Đường Vận tỉnh dậy, sau đó thì mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em muốn ăn gì không?”
Đường Vận lắc đầu.
“Em và anh hai... đã xảy ra xung đột? Anh ấy áp bức em sao?”
Cận Chí Minh tức giận hỏi tới, dù sao Cận Úy Thành cũng là đấng đàn ông, ra tay với một cô gái như Đường Vận thực sự quá mất tư cách.
Đường Vận cúi mặt, thều thào cất giọng, “Bỏ qua đi, anh ta phát điên thôi. Có lẽ sẽ không làm như vậy nữa.”
“Được.”
Cận Chí Minh đứng dậy, rót cho Đường Vận cốc nước.
Sau đó đưa đến cốc thuốc canxi vừa ngâm xong cho cô uống thêm vào.
“Em và Helen hãy về Thượng Hải trước đi, em về đó... anh cũng được an tâm hơn.”
Đường Vận gật đầu.
Thấy cô có thái độ kì lạ như vậy, Cận Chí Minh cũng không được thoải mái. Anh miễn cưỡng nói: “Anh sẽ không làm gì quá đà, gây tổn hại danh dự của bản thân. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651449/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.