“Hôm nay tôi cùng Đường Vận đến đây.”
Cận Chí Minh hơi ngây ra. Chỉ cần nghe nhắc đến cái tên đó trái tim anh lại siết chặt đau đớn. Anh rất muốn quên đi cô, nhưng mà anh lại không làm được.
Anh thu liễm mọi cảm xúc, không muốn trước mặt Cận Úy Thành trưng ra bộ dáng lụy tình đó.
“Anh không cần khoe khoang đâu. Giữa anh em chúng ta lúc nói chuyện không cần nhắc về phụ nữ, nhất người đó là Đường Vận.”
“Cậu gạt đi mọi thứ được sao? Tôi thấy ngay cả mình cũng không có bản lĩnh đó, càng không tin cậu làm được. Cô ấy... đến với cuộc sống của chúng ta, đã trở thành một loại chấp niệm.”
Trước lời lẽ của Cận Úy Thành, Cận Chí Minh hầu như đã không kiềm được xúc động, anh bật cười thành tiếng, thanh âm lạnh như cắt:
“Anh bất chấp tính mạng và liêm sỉ chỉ để chiếm giữ trái tim của cô ấy, ít ra cũng có đánh đổi. Luận về mặt nào tôi cũng không bằng anh. Anh càng biết cách khuấy động cuộc chơi này, không chỉ Đường Vận mà cả tôi cũng mặc nhiên bị anh thao túng, rơi vào đòn bẫy do anh tạo ra. Cận Úy Thành! Chỉ là tôi không ngờ, loại người như anh có thể xuất sắc diễn một màn kịch hay như vậy? Đừng tưởng tôi không nhìn ra, anh cố ý để Can Vĩ Đình và Mẫn Huyền manh động, anh nhẫn tâm hại chết ba mạng người.”
Cận Úy Thành hoàn toàn im lặng.
“Anh muốn tôi chết tâm, muốn Đường Vận tâm lý bị suy sụp... thực ra, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651445/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.