Tư Kỳ rũ mắt xuống, không muốn nhìn Mục Duật.
“Muộn rồi, em phải mang mẹ về chung cư, anh ở đây nếu có chuyện gì thì gọi cho em.”
Nói xong Mộc Đình Phong dìu mẹ ra ngoài.
Rõ ràng là người nhà của cô, tại sao lại để cô với người ngoài như thế?
“Vừa tỉnh lại, có muốn ăn chút gì không?”
Tư Kỳ lắc đầu, nhìn sang hướng khác. Hôn mê hai ngày mà vẫn không đói là vì cô được truyền dịch dinh dưỡng vào người.
Mục Duật chậm rãi đặt Cẩn Y xuống giường, thở dài một hơi rồi nói:
“Hai ngày nay con bé rất lo lắng cho em.”
Tư Kỳ nghe được lời này lập tức nhìn qua Cẩn Y nhưng con bé lại quay đi, úp mặt vào người Mục Duật.
“Y Nhi con… vẫn còn giận mami sao?”
Cẩn Y không trả lời.
Tư Kỳ cười xót, bỗng đổ người về phía Cẩn Y, ôm con bé vào lòng:
“Nghe con lo lắng cho mami, mami đủ hạnh phúc rồi. Y Nhi à, mami nhớ con lắm, thật sự rất nhớ.”
Con bé không chống cự, cũng không ôm lại cô. Để tha thứ cho cô vẫn còn rất khó.
“Em không nhớ anh hửm?”
“Kh… à có một chút.”
Câu trả lời không hoàn toàn nằm trong dự định của Mục Duật nên khuôn mặt của hắn trở nên khó coi.
“Y Nhi, muộn rồi con ra ngoài để bảo mẫu đưa con về đi.”
“Vâng papa.”
Cẩn Y tự giác xuống giường, cứng nhắc đi về phía cửa một lần cũng không quay đầu lại.
“Anh định kéo con bé ra xa em đấy à?”
Hắn nhướng mày, tự nhiên như không mà ngồi bên cạnh cô:
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399477/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.