Rốt cuộc đến cuối ngày Mục Duật đã không chịu nổi nữa, hắn ép sát Tư Kỳ lên tường, môi áp lên môi, ép buộc đầu lưỡi của cô dây dưa với mình. Đến lúc sắp rút hết không khí trong khoang miệng cô, hắn mới dừng lại, hơi thở nặng nề, nói:
“Nói với anh đã xảy ra chuyện gì?”
Cô im lặng, trơ mắt lên nhìn hắn, thật muốn đem toàn bộ nước bọt nhổ xuống.
Hắn nhìn cô với vẻ sợ sệt, ánh mắt tôi loạn mà chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo của cô:
“Thật xin lỗi.”
Cô vẫn đứng lặng.
“Kỳ Kỳ, chẳng phải em nói với anh sẽ cho anh cơ hội sao? Vậy thái độ bây giờ của em là gì?”
Lúc này, cô mới thờ ơ nói:
“Tôi chưa rút lại câu đó. Còn thái độ của tôi, tôi không muốn anh quản.”
“Được được, không quản, không quản.”
Hắn như một chú chó trung thành vâng lời chủ nhân, miễn là cô còn cho hắn cơ hội, hắn sẵn sàng làm mọi việc cho cô, kể cả dâng hiến mạng sống, hắn cũng dám.
Nhưng cho hắn cơ hội không đồng nghĩa với việc đồng ý.
Và cô sẽ không đồng ý, bởi lòng cô chỉ vì một câu nói đã trở thành cánh đồng hoang héo úa tối màu, trống trải, thất vọng.
Hôm sau là chủ nhật, Mễ Đào đưa hai đứa nhỏ về nhà ngoại.
Hôm nay, Tư Kỳ có hẹn cùng Đổng Liêm Trình.
Nếu không vì sự việc ngày hôm qua, có lẽ cô đã từ chối và sẽ nghĩ đến việc chấm dứt vói anh. Cô tự thấy mình đê tiện, muốn dùng anh để lấp đi khoảng trống trong tâm do người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399466/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.