“Tôi chết thật đó, đau lắm, chết vì đau, em nghe chưa?”
Cùng lúc đó vẻ mặt Mục Duật chợt tái nhợt lại, làm cho Tư Kỳ cũng sốt sắng theo, dùng tay lại mồ hôi đang vã ra trên trán hắn. Cô như sắp khóc, cuống quýt gật đầu:
“Tôi tin, tôi tin, anh đừng làm tôi sợ.”
Tay hắn run rẩy đưa lần mò tay cô cầm lấy, nhiệt độ của bàn tay hắn như khối đá lạnh khiến Tư Kỳ không khỏi sợ sệt, lập tức nắm chặt tay hắn:
“T… tôi đây!”
Hắn thều thào nói:
“Tha thứ ch… cho tôi, xin đừng hận… tôi nữa, được… không?”
“Được, được, được, anh nói gì tôi đều nghe hết, chỉ cần anh bình thường trở lại.”
Tư Kỳ không nghĩ ngợi liền gật đầu chắc nịch. Cô đâu phải là loại người máu lạnh đến mức giết người mà không thấy sợ hãi. Hắn mà xảy ra chuyện gì, cô sẽ dằn vặt mà chết mất. Đời cô đã đủ thảm rồi, không muốn thảm hơn nữa.
Sang đến ngày tiếp theo, Tư Kỳ mới biết mình đã bị lừa. Mục Duật ngang nhiên xem cô là đồ vật mà lôi kéo đi đó đây, cả gan khoác vai cô lúc vào tháng máy, đến trước mặt đồng nghiệp của cô hàn huyên tâm sự. Hắn dĩ nhiên xem cô là đồ ngốc, cam tâm tình nguyện bị hắn lừa.
Trong thời gian nghỉ ăn trưa, có nhiều đồng nghiệp của Tư Kỳ đã ám chỉ giữa cô và hắn có gì mờ ám, đến cả Đồng Tuyên cũng lên tiếng. Tại một góc vắng, Đồng Tuyên nói:
“Mục Tổng là người đã có gia đình, hai người họ còn có chung với nhau một người con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399464/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.