Chiếc Maybach rời khỏi, hai người mới thu tầm nhìn về.
“Mễ Đào đang ở trên nên là…”
“Anh biết, anh chỉ đến gặp em thôi, lát nữa sẽ đến khách sạn.”
Tư Kỳ nắm chặt quai túi xách, cô cảm thấy không khí có chút gì đó ngượng ngập.
“Tư Kỳ!”- Đổng Liêm Trình gọi cô.
“D… dạ?”
“Em cảm thấy Mục Duật thế nào?”
Biểu cảm của Tư Kỳ bây giờ muốn chỉ “anh hỏi vậy là có ý gì?” nhưng quả thật hôm nay Đổng Liêm Trình rất khác, khuôn mặt anh chứa đầy lo âu.
Nhìn vào gương mặt đó, cô không nỡ nói dối, cô đáp:
“Mục Duật rất kỳ lạ, anh ta thích trêu đùa em.”
“Vậy em có cảm giác gì với anh ta không?”
Cô vẫn thành thật nói nhưng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn anh:
“Anh biết đó, giữa em và anh ta có một quá khứ không mấy tốt đẹp, em còn cảm giác gì ngoài sợ hãi và chán ghét nữa chứ?”
Cô nói tiếp:
“Liêm Trình, hôm nay anh kỳ lạ quá.”
Vừa dứt lời, Đổng Liêm Trình lao đến ôm cô vào lòng, cánh tay anh như dùng hết lực, siết thật chặt, thật chặt như sợ cô thoát khỏi:
“Tư Kỳ!”
“Hửm?”- Cô không giãy giụa cũng không có ý định đáp lại.
Anh ngập ngừng:
“Em hãy nghỉ làm ở đó đi, sau này anh nuôi em.”
Cô vỗ vỗ bả vai của anh, cười nói:
“Không phải anh là người khuyên em đi làm ở đó sao? Giờ lại đổi ý rồi à?”
Anh “ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn về chiếc Maybach cách đó không xa.
Tư Kỳ giờ không còn cười được nữa, cô đẩy anh ra:
“Không phải anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399462/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.