“T… tôi có thai rồi.”
“Cô lừa tôi?”
Mộc Tư Kỳ vẫn cúi đầu, nắm lấy tà váy, giọng cô có chút run run:
“Tôi không lừa anh, kinh nguyệt của tôi chậm hai tuần. Hôm qua… hôm qua tôi cùng Mễ Đào đi bệnh viện, họ nói tôi đã có thai được một tháng rồi.”
Mục Duật biết lời Mộc Tư Kỳ nói là sự thật, hắn liền bật cười thành tiếng, nụ cười giòn giã kéo dài:
“Haha tốt lắm, tốt lắm. Từ hôm nay cô dọn vào Mục Gia ở đi.”
Mộc Tư Kỳ liền khó hiểu:
“Tại sao?”
Mục Duật đưa tay quệt qua đôi mắt dài đang ứ nước vì cơn cười vừa rồi, sắc mặt hắn liền đanh lại, giọng nói lạnh lùng cất lên:
“Cô vào đấy để sinh con cho tôi. Hay Mộc Tư Kỳ cô còn có ý định khác?”
Mộc Tư Kỳ ngỡ ngàng há hốc mồm. Cô cứ tưởng mình có thai, Mục Duật sẽ không dày vò thể xác cô nữa, thế là cô được tự do. Nào ngờ mục đích thật sự của hắn là muốn cô sinh con cho hắn.
Tại sao chứ?
Hắn yêu Khương Lan mà? Cô ta phải là người kết hôn với hắn và sinh con cho hắn chứ?
Mục Duật đến một góc, lôi chiếc điện thoại đời mới nhất ra quay số, đầu dây bên kia nhấc máy, hắn cất giọng nói vui sướng:
“Khương Lan à, em biết gì chưa, cô ta có thai rồi. Bây giờ anh hạnh phúc lắm, anh chờ đợi một nhà ba người chúng ta.”
Tuy không nghe rõ nhưng Tư Kỳ biết Khương Lan chắc hẳn rất vui vì tiếng cười của cô ta vang vọng. Còn cô thì nở nụ cười chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399415/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.