Thiên Ân nhìn biển hoa trà trắng trước mắt...thì ra toà thành diễm lệ này có tên là Bạch Trà. Cái tên thật hợp biết bao! Có phải cha nuôi rất thích hoa trà hay không?
Tề Yến Thanh đặt cô bé xuống đất, động tác rất cẩn thận. Thiên Ân ngồi lâu trong lòng hắn, chân cẳng mỏi nhừ, nhất thởi không cử động linh hoạt được, líu ríu bám vào ống quần hắn để đứng cho vững.
Kính Hàm nhìn cô bé loạng choạng, theo bản năng muốn đưa tay ra đỡ, nhưng lại nhớ đến câu nói rét buốt của Tề tổng trong nhà thờ, lập tức ngừng động tác lại.
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân khó khăn bám vào hắn để đứng vững, cô bé dậm dậm hai chân, tay nắm chặt lấy ống quần hắn mà mắt không rời khỏi được biển hoa trà trước mặt, trù trừ nửa muốn tiến đến nhìn ngắm, nửa lại ngại ngùng không dám đi.
Lúc này, người quản gia cúi xuống cười rất tươi với cô bé, dịu dàng như đang vỗ về một con thỏ con.
_ Ta là Phương Dung, là quản gia của biệt thự Bạch Trà. Sau này tiểu thư cần gì sai bảo xin cứ tới tìm ta!
_ Con kính chào bác Dung!
Thiên Ân lễ phép cúi đầu, cẩn thận chào Dung quản gia, thái độ quá đỗi ngoan ngoãn đáng yêu khiến bà mến cô bé này ngay lập tức.
Bà đưa tay cho Thiên Ân, dịu dàng nói:
_ Ta dẫn tiểu thư vào trong!
Thiên Ân nhoẻn cười, chưa kịp đưa tay ra thì tiếng cha nuôi đã vang lên phía sau.
_ Tự mình bước vào nhà!
Tuy rằng thanh âm không mang chút gì ngăn cản, chỉ đơn giản là đều đặn không mang nhiều cảm xúc, nhưng Thiên Ân lập tức rụt tay lại, e dè tự mình bước lên phía trước.
Mà Dung quản gia cũng giật mình, vội vàng lùi về phía sau, không dám qua mặt ông chủ.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn cẩn thận bước về trước, Kính Hàm có chút đau lòng. Anh nhìn Tề Yến Thanh lạnh lùng quan sát cô bé, rồi hắn cũng từng bước ẩn nhẫn đi ngay phía sau Thiên Ân, tâm sự trong lòng anh vô cùng phức tạp.
_ Kính chào tiểu thư!
Hai bên cầu thang, tiếng chào vang lên đồng đều âm ran. Thiên Ân từ dưới nhìn các cô mỉm cười đón chào mình, giật mình ngại ngần, thế này quá sức khoa trương rồi!
_ Dạ...con chào các cô!
Tề Yến Thanh nhìn cô bé bối rối chào hết người này đến người khác, trên miệng bất giác nở một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra!
Những bước chân nhỏ bé ngần ngại chạm lên bậc cầu thang cẩm thạch sang trọng, qua đôi giày vải cũng cảm thấy mát lạnh dưới chân. Thiên Ân dè dặt nhìn ngắm....thế nào mà cô bé lại ngồi ngay xuống thềm cầu thang, cúi người tháo giày của mình ra.
Dung quản gia bị một phen thất kinh, không nghĩ cô bé lại ngồi bệt xuống cầu thang như vậy, vội vàng hỏi.
_ Tiểu thư! Tiểu thư sao vậy?
_ Con tháo giày ra để đi lên. Con sợ sẽ làm bẩn cầu thang!
Thiên Ân ngước đôi mắt tinh khiết lên nhìn Dung quản gia, thanh âm trong trẻo, quá đỗi vô tư nói ra lý do, lại khiến cho người nghe đau lòng vô cùng.
Đứa bé này quả thật quá hiểu chuyện! Càng hiểu chuyện lại càng đáng thương!
_ Con cứ bước lên đi! Không cần cởi giày!
Dung quản gia từ lúc nào đã gọi Thiên Ân là "con", không phải là "tiểu thư" xa cách. Dù sao bà cũng đã làm quản gia trong Tề gia hơn 10 năm, Tề tổng cũng sẽ không vì chuyện này mà khó chịu với bà.
_ Nhưng mà....
Thiên Ân ngại ngần trù trừ, lại nghe thấy tiếng cha nuôi vang lên:
_ Mang giày mới đeo cho tiểu thư!
_ Thưa vâng!
Một người hầu gái lễ phép vâng lời đi vào nhà, rất nhanh bước ra trên tay là một đôi giày búp bê màu trắng đính nơ rất đáng yêu, nhìn qua cũng biết là hàng thượng cấp. Thiên Ân vừa nhìn đôi giày đã thích, nhưng món quà đắt tiền như vậy, cô bé ngại ngần không dám nhận.
Tề Yến Thanh nhìn cô bé bối rối ngại ngần, liền trực tiếp ngồi xuống, quỳ một chân xuống đất, đem đôi giày cũ trên chân Thiên Ân tháo ra, cầm đôi giày trên tay hầu gái trực tiếp tự tay đi vào cho cô.
Không chỉ Thiên Ân bị động tác dịu dàng bất ngờ này của Tề Yến Thanh làm cho cả kinh. Mà ngay cả Dung quản gia và Kính Hàm cũng hoảng hốt trợn tròn mắt....Tề tổng thế nào lại quỳ dưới đất... tự tay đi giày cho một đứa nhỏ?
Chuyện này người khác mà biết được, so với việc trên đỉnh núi Thái Sơn là đường lên trời còn khó tin hơn!
Thiên Ân lắp bắp lên tiếng.
_ Cha nuôi....con tự mình đi được!
Tề Yến Thanh không trả lời, làm như không thèm quan tâm đến lời cô, những ngón tay thon dài mà tinh tế của hắn khéo léo thắt dải ruy băng trắng lại cho cô, động tác cưng chiều vô hạn, khiến cho Thiên Ân trong lòng run rẩy.
Cha nuôi quả thật rất đẹp. Động tác quỳ hẳn một chân trên nền đất cúi đầu đi giày cho cô giống như một bức tranh trong chuyện cổ tích, mà cha nuôi thế nào lại giống một vị hoàng tử si tình dịu dàng!
Thiên Ân ra sức lắc đầu, muốn đuổi những suy nghĩ ấy đi, hai má đỏ ửng.
Hắn cuối cùng cũng dừng động tác, thoải mái đứng lên, giờ trên bàn chân cô bé là đôi giày búp bê trang nhã xinh đẹp.
Đôi giày chất liệu thượng hạng, thế nào mà vừa in như may cho riêng cô bé, đi trên chân không một chút gò bó, ngược lại giống như không đeo giày!
Size giày của cô bé, cha nuôi sớm cũng đã biết!
Nhưng Thiên Ân không để ý đến chi tiết đó, cô bé mải ngắm đôi giày say sưa, rồi ngước mắt lên nhìn cha nuôi, chân thành lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]