Bạch Trà thành đêm muộn, ánh trăng treo trên nền trời đen thẫm, tỏa xuống ánh sáng huyền hoặc, tiếng gió thổi qua đám cỏ dưới chân rì rào, tiếng lá cây xô vào nhau lao xao, khung cảnh êm đềm yên ả mà mang nét tịch liêu u sầu bàng bạc.
Thiên Ân mặc một bộ váy lụa màu hồng nhạt, ngồi trên nền cỏ, trong tay là một đóa bạch trà trắng muốt, tỏa hương thơm dìu dịu. Ánh trăng chiếu xuống gương mặt thùy mị xinh đẹp, mái tóc được búi gọn gàng cặp nhẹ sau gáy, một vài lọn tóc buông lơi xuống gương mặt, xuống đôi vai trần thon mềm, xương quai xanh như cánh hạc ẩn hiện lấp ló, đầu mũi thon thả, đôi mắt trong sáng mà buồn bã, đôi môi như trái dâu mọng nước đang khẽ ngâm nga một khúc hát buồn buồn...
Nở một nụ cười thật rạng rỡ để ống kính lưu lại
Hoàn mỹ khiến tất cả mọi người đều đố kỵ
Bài hát bi thương với tiết tấu thật nhanh
Tinh nghịch khiến mọi người quên đi cô tịch
Màn vẫn chưa hạ sao đã thấy tê dại?
Còn phải cố tỏ ra vui vẻ đến mức nào nữa đây?
Còn phải cố tỏ ra vui vẻ đến mức nào nữa đây?
Thật muốn có một Lâm Tịch, trốn trong lòng thở than...
Không cần che giấu thăng trầm, cũng không cần che dấu sầu muộn
Cảm tạ đã có một Lâm tịch, luôn ở trong lòng cùng khóc nỉ non....
Thiên Ân ôm đóa bạch trà tinh khiết trong tay, giọng hát êm dịu trong vắt ngâm nga nhè nhẹ, trong ánh trăng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-duong-yeu/2967630/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.