Một lời của vị bác sĩ giống như phép hồi sinh cho Tề Yến Thanh. Lồng ngực hắn giống như được bơm một bầu máu nóng, trái tim lại đập mạnh, mạnh đến mức khiến hắn nhói đau. Tề Yến Thanh vùng chạy về phía vị bác sĩ, bàn tay cứng như thép nguội tóm chặt lấy hai cánh tay của ông, nắm chặt lấy.
_ Ôi Tề tiên sinh….
Vị bác sĩ rên lên đau đớn, gương mặt nhăn nhúm lại. Tề Yến Thanh vội vàng bỏ tay ra.
Bác sĩ khẽ đưa tay xoa xoa, cảm thấy hai cánh tay của mình thiếu chút là gẫy lìa. Gương mặt nhẹ nhõm, giọng nói cung kính vang lên như thể chính mình trút được gánh nặng.
_ Tề tiên sinh, tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, bây giờ sức khỏe không còn gì nguy hiểm nữa. Chúng tôi theo dõi thêm chút nữa, rồi sẽ chuyển tiểu thư tới phòng hồi sức!
_ Con bé tỉnh chưa?
Tề Yến Thanh gấp gáp hỏi, đôi mắt sâu hút nhìn thấy vị bác sĩ lắc nhẹ đầu, thoáng thất vọng.
_ Tiểu thư còn yếu, hơn nữa tác dụng của thuốc mê chưa hết, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ tỉnh lại.
_ Cám ơn bác sĩ!
Kính Hàm bên cạnh thấy Tề Yến Thanh lại rơi vào trầm mặc lo lắng, liền nhẹ giọng thay hắn ra lời. Vị bác sĩ kia tười cười xua tay.
_ Không có gì đâu, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà! Tiên sinh, tôi thấy Tề tiên sinh cũng mệt rồi, hay ngài đưa ngài ấy về nhà nghỉ ngơi một chút, tiểu thư dù sao cũng chưa thể tỉnh lại ngay!
_ Vâng….cám ơn bác sĩ!
Vị bác sĩ cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước đi, trong lòng nhẹ nhõm như trút được một hòn đá tảng. Vừa rồi trong phòng cấp cứu, không biết đã dồn bao nhiêu nỗ lực vào để cứu chữa cho vị tiểu thư đó, may mắn cô ấy phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng từ cửa tử thoát ra, hồi phục rất tốt….Nếu không, giờ này chắc ông cũng không còn đi lại được nữa rồi!
Lôi Triệt cùng Nhiếp Phong nhìn nhau, kín đáo thở phào nhẹ nhõm. Kính Hàm cũng như trút được gánh nặng, hướng về phía Tề Yến Thanh, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Tề tổng! Tiểu thư đã qua cơn nguy kịch rồi! Ngài cũng an tâm được rồi!
_ Con bé còn chưa tỉnh lại…tôi chưa thể yên tâm!
_ Bác sĩ nói là do tác dụng của thuốc mê, nghỉ ngơi một đêm sáng mai sẽ ổn. Tề tổng, cả ngày nay ngài cũng mệt rồi. Thuộc hạ nghĩ ngài nên về biệt thự nghỉ ngơi một chút.
Kính Hàm khéo léo nhắc nhở, lại nhận được cái lắc đầu quả quyết của Tề Yến Thanh. Hắn cau mày, đôi mắt quầng thâm cũng tố cáo được sự mệt mỏi trên gương mặt hắn.
Hắn lo lắng cho cô…Ân nhi của hắn…..hắn không muốn rời xa cô một bước nào!
Nghe được cô đã qua cơn nguy hiểm, Tề Yến Thanh giống như chính hắn vừa thoát khỏi cửa tử. Tâm trạng nhẹ nhõm dấy lên chút an tâm, thần kinh luôn căng như dây đàn cũng được thả lỏng một chút. Hắn thở ra một hơi, ngồi xuống ghế, giống như bén rễ ăn sâu, nhất định không chịu rời đi.
Lôi Triệt bắt được ánh mắt đầy ẩn ý của Kính Hàm, nhướn mày lên, đủng đỉnh tiến về phía Tề Yến Thanh.
Thanh âm như hơi rượu lâu năm vang lên êm ái…
_ Tề Yến Thanh…cậu có cần mình lấy cho một cái gương không?
Những ngón tay thon dài của hắn chạm vào bộ trang phục trên người Tề Yến Thanh với biểu cảm như thể chạm vào một miếng thịt sống.
_ Cả người cậu chỗ nào cũng là máu, mình đứng cạnh còn thấy gai người, cậu định để cho cô ấy vừa tỉnh dậy đã sợ chết ngất lần nữa sao?
Lôi Triệt buông y phục dính dớp của Tề Yến Thanh ra, lau lau ngón tay vào áo của Nhiếp Phong, mặc kệ gã bạn thân của hắn hét lên phản đối. Gương mặt đẹp đẽ ghé sát vào tai Tề Yến Thanh, nhẹ giọng thì thầm.
_ Thiên Ân đã có mình và Nhiếp Phong ở đây. Cậu cũng việc gì cần giải quyết thì nên giải quyết rồi!
Ánh mắt thâm trầm của Tề Yến Thanh khẽ nheo lại, toát lên sự tính toán sâu xa. Hắn đưa mắt nhìn Lôi Triệt, ánh mắt sâu hút như không đáy...
Bàn tay hắn đặt lên bờ vai rắn chắc của Lôi Triệt, bàn tay khẽ siết nhẹ. Thanh âm không cao không thấp, nhẹ giọng nhàn nhạt.
_ Chú ý Ân nhi giúp mình!
_ Đừng mạnh tay quá!
Giọng nói pha chút trào phúng của Lôi Triệt vang lên. Khoé môi mỏng kiêu bạc của Tề Yến Thanh khẽ nhếch lên thành một điệu cười nửa miệng tàn nhẫn...
****
Chiếc Roll Royce của Tề Yến Thanh lướt trên đường với tốc độ chậm. Trời đã tối, những ánh đèn đường gắn rải rác dọc hai bên đường lớn toả ra thứ ánh sáng mờ mờ đục ngầu vì chụp đèn phủ bụi lâu ngày không được vệ sinh.
Không gian tối thẫm, dưới ánh trăng bị mây đen che khuất cùng những vệt đèn đường mờ mịt càng trở nên âm u lạnh lẽo.
Kính Hàm nhìn qua gương chiếu hậu, con đường phía sau vắng tanh. Những tay vệ sĩ đã được Tề Yến Thanh phân phó ở lại bệnh viện bảo vệ cho Thiên Ân.
Tề Yến Thanh ngồi ở ghế sau, điếu xì gà đã cháy một nửa ưu nhã trên bàn tay trái còn cuốn băng trắng xoá, khói thuốc mờ mịt như sương làm mờ đi khuôn mặt tuân mĩ cương nghị. Ánh mắt đen thẫm sâu hút đầy những toan tính kín như bưng, đôi môi mỏng kiêu bạc khép chặt lại, dáng ngồi ung dung thả lỏng, như thể đang chờ đợi điều gì.
_ Kít!
Tiếng xe phanh gấp vang lên. Tề Yến Thanh một mắt cũng không cần đảo qua phía trước để nhìn, bàn tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi.
Kính Hàm nhìn về phía trước, ánh đèn xe rọi sáng cả một vùng rộng. Ánh mắt trầm tĩnh nghiêm khắc của anh chợt trở nên u tối lạnh lẽo...
Trước ánh đèn vàng sáng loà, một toán hơn mười người, trong tay là gậy gộc, súng ống đứng dàn phía trước chặn đầu xe, mặt mũi lộ vẻ hung bạo cô hồn.
Đôi mắt trầm tĩnh của Kính Hàm càng thêm phẳng lặng, khi anh nhận ra kẻ đứng đầu phía trước chính là viên cảnh sát trưởng A Phàm, đầu còn cuốn một lớp băng trắng toát.
A Phàm bước về phía trước, dáng điệu hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
Hắn quát lớn, đến nỗi nước miếng phun ra ở khoé miệng.
_ Tề Yến Thanh! Bước xuống xe!
Kính Hàm nghe thấy một tiếng cười lạnh vang lên sau lưng. Tề Yến Thanh đặt điếu thuốc cháy dở vào gạt tàn, nhẹ tênh nói.
A Phàm nhìn thấy Kính Hàm xuống xe, nhanh nhẹn mở cửa sau.
Một đôi giày da sang trọng đặt vững vàng trên nền đất. Thân thể cao lớn cao ngạo của Tề Yến Thanh bước ra.
Bóng tối bao phủ lấy thân hình tuyệt mĩ hoàn hảo. Tề Yến Thanh đứng trong đem tối, nơi ánh sáng không thể tràn tới được, đôi mắt sâu hút giờ thành hai hố đen thẫm tràn đầy sát khí, trong bóng đêm như dã thú săn mồi, khiến cho đám người trang bị vũ khí kín tay kia nhất loạt chùn bước.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, vững vàng, mạnh mẽ...Trong bóng tối như thể tiếng búa nện, từng tiếng, từng tiếng nện vào tâm trí của đám lưu manh trước mặt.
Bọn chúng nhìn chăm chăm về phía trước, khi đôi giày da sang trọng ấy lộ ra trong vùng sáng, gương mặt Tề Yến Thanh lộ ra, khiến cho bọn chúng như thể thấy ác quỷ địa ngục, nhất loạt tái mét mặt.
Nhìn tương quan lực lượng, chỉ có Tề Yến Thanh và Kính Hàm đối đầu với hơn mười tên lưu manh, nếu là người thường chắc chắn sẽ lo lắng....Vậy mà dáng vẻ của Tề Yến Thanh và Kính Hàm, lại giống như đang nhìn một đám trẻ con ăn vạ.
Khí chất toát ra từ hai phía, giống như mãnh hổ đứng trước một đám chó nhà.
A Phàm nhìn thấy Tề Yến Thanh ung dung tự tại, bình đạm kiên nhẫn, ánh mắt nhìn lộ vẻ châm biếm khinh miệt...Cho dù bản thân có run rẩy, nhưng vẫn trào lên tức giận. Hơn nữa ỷ rằng sau lưng mình còn hơn mười người nữa, đều là những tên giang hồ cộm cán....Mồm miệng lại gào to hơn như muốn tự khích lệ bản thân.
_ Tề Yến Thanh, hôm nay mày tới số chết rồi! Dám một mình đi về mà không đem theo vệ sĩ. Hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!
Kính Hàm bật cười, hoá ra lời của Nhiếp Phong và ngài thị trưởng nói ban nãy, là hoàn toàn có căn cứ!
Hoá ra tên cảnh sát trưởng này, là một tên cảnh sát bẩn!
Tin đồn hắn bảo kê cho một băng nhóm chuyên hoạt động tín dụng đen đúng là hoàn toàn có căn cứ!
A Phàm nhìn Tề Yến Thanh dửng dưng như không, cảm thấy bản thân bị khinh miệt xúc phạm, thẹn quá hoá giận, gầm lên.
_ Chuẩn bị chờ ch....
Lời nói chưa dứt hết, đột nhiên hắn cảm thấy một vệt man mát tanh nồng toé lên mặt.
A Phàm đờ đẫn đưa tay quệt lên má mình, giơ ra trước mắt.
Khi hắn nhìn ra một màu đỏ gắt dưới ánh đèn sáng chói gắt, thì tên lưu manh bên cạnh hắn đã ngã xuống, với một vết đạn găm vào cổ họng.
Máu phun ra từ lỗ hổng toang hoác, hắn nằm gục xuống đất, chết trên một vũng máu.
Liền sau đó, một loạt tiếng nổ nhỏ vang lên...Và tất cả các tên lưu manh xung quanh hắn đều đồng loạt ngã gục xuống đất, với những lỗ đạn găm vào mọi điểm chết trên cơ thể.
Cảnh tượng như dưới địa ngục...A Phàm một mình trơ trọi giữa một hiện trường xác chết nằm gục như ngả rạ, máu chảy thành dòng, đọng thành vũng trên mặt đường.
A Phàm giống như một cái xác không hồn, đứng giữa hàng chục xác chết, mồm miệng như đổ keo, gần như á khẩu.
Hắn thấy Tề Yến Thanh đưa khẩu súng cho Kính Hàm, nòng giảm thanh vẫn còn nóng đỏ. Kính Hàm nhét khẩu súng của anh vào trong áo vest, và lắp băng đạn mớ choi khẩu súng của Tề Yến Thanh.
A Phàm kinh hãi gần như đóng đá...Hắn không nhớ...không biết....hai người họ....rút súng ra từ khi nào?
Thân hình cao lớn của Tề Yến Thanh ung dung bước đến, ngạo mạn che khuất cả vùng sáng sau lưng, trang phục vẫn thoảng tanh mùi máu, ánh mắt sắc bén như thú dữ dồn con mồi vào chân tường, thưởng thức từng con run rẩy của A Phàm.
Lúc này, nhìn hắn giống như ác quỷ từ địa ngục bước ra, từ từ tiến tới đoạt mạng kẻ xấu số.
A Phàm sợ đến mức chân nhũn ra. Hắn vội vàng quỳ mọp xuống, gào khóc van xin.
_ Tề tiên sinh! Xin tha cho tôi một mạng! Tôi sai rồi! Sai rồi!
_ Tề tiên sinh! Ngài đừng chấp với tôi! Giết tôi chỉ làm bẩn tay ngài mà thôi!
A Phàm khóc lóc lậy van khúm núm, nhìn Tề Yến Thanh nở ra nụ cười lạnh.
_ A Phàm! Ngươi biết ta ghét nhất là gì không?
Thanh âm vang lên trầm thấp, càng tầm thấp càng âm hiểm. Tề Yến Thanh chầm chậm lên tiếng.
_ Là những kẻ hèn hạ!
_ Khiến ta....muốn dẫm chết như dẫm một con gián!
Vừa dứt lời, bàn chân của Tề Yến Thanh mạnh mẽ giơ lên, nhằm trúng đầu A Phàm đạp xuống.
_ Hự!
Máu từ thái dương, hốc mũi, hốc miệng của hắn tràn ra. A Phàm ngã vật xuống đất, đầu bị Tề Yến Thanh tàn nhẫn dẫm lên.
Tiếng đạp rất mạnh, vang lên trong đêm tối khiến người ta run rẩy. Kính Hàm cau mày quay mặt đi, ánh mắt hướng xuống dưới đất, nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy tràn đến dưới chân anh.
Người dưới chân đã sớm không còn hơi thở, gương mặt cùng vùng đầu bị dẫm nát không còn nhận ra hình dạng, thành một đống máu thịt bầy nhầy. Tề Yến Thanh bỏ chân xuống, giày da của hắn dính máu thịt hỗn độn.
Kính Hàm im lặng...Tề Yến Thanh, vẫn mãi mãi là Tề Yến Thanh!
Nếu như không phải là tàn nhẫn, thì sẽ là vô cùng tàn nhẫn!
Cháu gái của A Phàm muốn hại người phụ nữ của hắn, giờ A Phàm lại buông lời xúc phạm Thiên Ân, lại còn ngăn cản cô đi cấp cứu...Kết cục như thế này, đương nhiên là dễ đoán ra!
Kính Hàm quay lại xe, phút sau đem ra một bộ trang phục sạch sẽ cùng một đôi giày da bóng loáng.
Tề Yến Thanh nhìn bãi xác người ngổn ngang, lại nhìn đôi giày da dính máu bê bết máu của mình.
Thanh âm cung kính của Kính Hàm vang lên.
_ Lôi tiên sinh có dặn ngài đừng mạnh tay quá!
_ Cậu ta dặn tôi đừng mạnh tay! Chứ không dặn đừng mạnh chân!
Tề Yến Thanh nhẹ tênh nói, bàn tay bắt đầu thành thục cởi lớp trang phục dính máu xuống. Kính Hàm đưa áo sơ mi trắng sạch cho hắn, nhét đống trang phục bẩn vào một chiếc túi ni-lon to.
_ Lúc ngài cố tình phân phó tất cả vệ sĩ ở lại bệnh viện, thuộc hạ đã đoán ra!
_ Tôi biết!
Tề Yến Thanh mỉm cười, hoàn thành mặc lớp âu phục sang trọng lên người, hoàn toàn khôi phục khí chất cao ngạo quý tộc của hắn, như thể chưa từng xảy ra việc hắn dùng chân dẫm chết người.
Bàn tay cài lại cúc áo cổ tay, Tề Yến Thanh mỉm cười, vỗ vỗ vai Kính Hàm.
_ Vì thế tôi luôn coi cậu như người thân của tôi!
Kính Hàm thở dài...." chỉ một câu chân tình của ngài mà tôi giải quyết việc muốn chóng mặt!".
Rút điện thoại từ trong túi áo khoác ra, Kính Hàm lạnh giọng phân phó.
_ Khúc quanh rẽ về đường lớn, đường về biệt thự. Cậu cho người tới dọn dẹp giúp tôi!
Tắt điện thoại, Kính Hàm gọi thêm một cuộc điện thoại khác.
_ Lôi Tiên sinh. Chuyện là.....Vâng! Vừa mới chết!.....Vậy tốt rồi! Xin nhờ ngài và ngài Nhiếp giúp cho lần này!
Kính Hàm cất điện thoại vào áo khoác, lắc đầu thở dài....
Cuộc điện thoại vừa nãy, chưa kịp nói Lôi Triệt đã đoán ra, chuyện giết chóc hôm nay chắc cũng nằm trong tính toán của ba người bọn họ!
Ngồi lại vào ghế lái, Tề Yến Thanh nhấc điếu thuốc còn cháy đỏ lên môi, nhàn nhã đưa lên môi.
Tính cách của Tề Yến Thanh chính là như vậy, nếu như không phải chuyện quan trọng, một phút hắn cũng không muốn lãng phí.
Người hắn muốn giết, chắc chắn không thể sống được.
Tiếng chuông cửa vang lên một nhịp rồi dừng lại. Uyển Yên hạ ly rượu trên tay xuống, bước ra cửa.
Nhìn qua lỗ mắt mèo, ánh mắt lập tức tràn ngập vui sướng. Bàn tay nhanh chóng mở toang cánh cửa, thân hình mềm mại phong tình vạn chủng ùa vào lòng người đàn ông trước mặt.
Mùi hương gỗ tuyết tùng sang trọng đến ngây ngất. Uyển Yên mềm mại nép mình vào lòng hắn như một con mèo nhỏ...
_ Yến Thanh! Lâu rồi anh không tới! Em nhớ anh phát điên.
Vòng tay mềm mại bám lấy eo hông hắn, bộ ngực căng tròn cố tình tựa sát vào thân hình rắn chắc của hắn. Bàn tay to lớn đưa lên đỉnh đầu, dịu dàng vuốt mái tóc xoăn quyến rũ.
_ Đến phát điên?
Thanh âm trầm thấp như tiếng rừng khuya, khiến phụ nữ điên cuồng đến nghiện.
_ Đến phát điên!
Uyển Yên ôm lấy hắn, nũng nịu trong lòng hắn, thanh âm ngọt ngào mê muội, như thể muốn vùi sâu vào hắn.
Giây phút ngọt ngào khiến cô muốn chìm đắm, đột ngột đỉnh đầu truyền đến một cơn đau nhói.
Bàn tay đang vuốt mái tóc của hắn đột ngột siết lại, kéo mái tóc của cô xuống, ép Uyển Yên nhìn thẳng vào mặt mình.
Ánh mắt giận giữ toé lửa im trong lòng mắt hoảng hốt sợ hãi của Uyển Yên.
_ Yến...Thanh?
Uyển Yên sợ sệt bám lấy bàn tay đang nắm chặt tóc mình, giọng nói như khóc, nhìn Tề Yến Thanh bừng bừng lửa giận trước mặt.
_ Đau em!
_ Phát điên rồi! Nên đồ của tôi cô cũng dám động vào?
_ Yến Thanh...em không có! Anh có phải đang hiểu lầm điều gì không?
Uyển Yên liều mạng lắc đầu, cảm thấy da đầu bị kéo đến đau nhức. Tề Yến Thanh nhếch môi cười lạnh, ánh mắt không chút lưu tình nhìn gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch của Uyển Yên.
_ Cô nghĩ rằng việc cô gặp Ân nhi sau lưng tôi, tôi không biết sao?
_ Ân nhi....Ý anh nói....là Thiên Ân?
Uyển Yên chớp mắt, ấp úng thảng thốt.
_ Em ấy là con gái nuôi của anh...em nghĩ trước sau gì em và cô ấy cũng gặp nhau...nên...
Uyển Yên kinh ngạc nhìn Tề Yến Thanh...thanh âm khi hắn gọi Thiên Ân, chưa bao giờ cô được nghe thấy hắn gọi tên mình ngọt ngào như vậy.
Cõi lòng ẩn lên chua xót, cô nhìn Tề Yến Thanh vô tình trước mặt mình, hụt hẫng khẽ hỏi.
_ Ba năm! Em ở bên anh ba năm....chẳng lẽ không chút giá trị nào với anh sao?
_ Uyển Yên! Tôi nghĩ cô thông minh hơn chứ? Hoá ra cô cũng như tất cả những người đàn bà khác!
Bàn tay không chút lưu tình đẩy mạnh cô xuống. Uyển Yên ngã trên sàn, tàn tạ như một bông hoa héo tàn, nghe giọng nói tàn nhẫn vang lên.
_ May cho cô hôm nay Ân nhi đã qua nguy hiểm! Nếu không...
_ Nếu không thì sao? Thì anh giết em sao?
Uyển Yên ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập nước mắt, đau đớn thống khổ nhìn Tề Yến Thanh.
Gương mặt cao ngạo nhìn Uyển Yên dưới sàn, khóc lóc uất nghẹn.
_ Hoá ra anh đối với em, không có chút tình cảm nào hay sao? Em cứ nghĩ ba năm nay, anh sẽ thích em, dù chỉ một chút thôi, em đã mãn nguyện rồi...Vậy mà....
_ Làm phụ nữ, đừng bao giờ đi van xin tình yêu của đàn ông!
Ánh mắt tuyệt mĩ kia như tan nát. Uyển Yên câm lặng nhìn Tề Yến Thanh.
_ Từ bây giờ, tôi cảnh cáo cô! Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, đừng bao giờ động tới Ân nhi! Nếu như sau này con bé có chuyện gì, người đầu tiên tôi tìm tới! Sẽ là cô!
_ Danh hiệu Diva lần này coi như thuộc về cô! Ba năm như vậy, đủ rồi chứ?
_ Không...Yến Thanh....em xin anh đừng đi!
Uyển Yên hoảng loạn lết theo đôi chân của Tê Yến Thanh, nhưng bàn tay cô không thể nắm lấy vạt áo của hắn, đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng nhìn hắn rời đi.
Trái tim trong lồng ngực như vỡ nát. Uyển Yên nằm trên sàn nhà, cảm thấy đau đớn như một chiếc lá bị gió cuốn bay....
Làm người phụ nữ của Tề Yến Thanh chính là kết cục này, khi không cần nữa, sẽ chính là tuyệt tình tãn nhẫn!
Tàn nhẫn....chỉ có tàn nhẫn hơn!
Ban đầu đến với hắn, chỉ là cuộc trao đổi tình tiền đong đưa...Vậy mà giờ còn mong mỏi tình yêu từ hắn...Đúng là mù quáng!
Uyển Yên gục đầu xuống bàn tay, cảm thấy trong lòng đau như đã chết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]