Khuất lão gia nhấp nha nhấp nhổm trên chiếc ghế bành, chiếc đồng hồ lớn trên tường là thứ duy nhất làm ông ta chú ý lúc này. Từng khắc từng giây trôi qua giống như dài đến vô tận. Tiếng kim giây chạy từng khắc, từng khắc như thể đập vào trong đầu óc rối loạn của ông ta. Ông ta đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, giống như một chính quả lắc của chiếc đồng hồ trên tường, một dao động lập đi lập lại tưởng chừng như vô tận.
Chốc chốc ông ta lại ra ngoài cửa nhìn, vén lên rèm cửa nặng nề buông kín, nhìn cánh cổng sắt vẫn được đóng im lìm, trong lòng vừa mừng, vừa lo.
Những tên thuộc hạ cuối cùng của Tổ chức vẫn yên phận kết thành vòng vây ở tầng 1. Lão ta đã không còn dám nghe thông báo từ những chi nhánh của Tổ chức truyền đến nữa, vì lão ta biết rằng thời khắc của mình cuối cùng cũng đã tận. Di sản của cuộc đời lão ta lăn lộn chiến trường, cuối cùng trong chưa đầy một tuần lễ, chỉ còn lại một đống tro tàn đổ nát.
Hai viên thuốc huyết áp và trợ tim lão ta run rẩy uống buổi sáng cũng không thể giúp được cho quả tim già khỏi cơn chấn động mà đập quá mức dồn dập. Lúc này lão ta bỗng cảm thấy mình thực sự đã già rồi, dày công tính toán biết bao nhiêu năm tháng, cuối cùng vẫn không tính khỏi lòng bàn tay của Tề Yến Thanh.
Bây giờ lão ta không thể mơ mộng lật được thế cờ! Lão ta chỉ muốn rằng có thể an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-duong-yeu/2967476/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.