Chương trước
Chương sau
Tề Yến Thanh lặng người ngây ngất ngắm hình dáng dịu dàng trong luồng sáng rực rỡ, Thiên Ân đứng giữa sân khấu, nét mặt bình thản điềm tĩnh, thần thái nhu mì mà tự tin, khoảng khắc cô bước lên sân khấu, dường như đã hoàn toàn sở hữu nơi này!

Mà kể từ khoảng khắc ấy, dường như cô cũng sở hữu luôn toàn bộ sự chú ý của hắn.

Tề Yến Thanh như chìm đắm vào gương mặt tinh tế ấy, vóc dáng căng tràn sức sống mơn mởn ấy, và cả khí chất bình thản nơi cô!

Xa cách có một thời gian, mà không ngờ rằng Ân nhi của hắn lại thay đổi đến như vậy. Tề Yến Thanh cơ hồ nhận ra, dường như bên trong cô có điều gì đó đổi khác, trưởng thành hơn, sâu lắng hơn.

Khi cô tự tin yêu cầu chỉnh lại dây vĩ cầm trên sân khấu, ánh nhìn mạnh mẽ quật cường xoáy vào hắn, cùng thanh âm trong trẻo tràn đầy tự tin kia, thật sự đã làm hắn ngạc nhiên!

Ân nhi trong trí nhớ của hắn, giống như một con thỏ con đi lạc, ngây ngô và run sợ trước mọi thứ....Nhưng ngày hôm nay hắn lại thấy được một nét khác lạ rõ rệt ở nơi cô,m.

Mà khi gã đàn ông bên cạnh không thể kiềm chế mà thốt lên ngợi khen vẻ đẹp của cô, khiến cho hắn đột nhiên tức giận!

Cảm giác cô đứng trên sân khấu, vẻ đẹp ấy bị hàng chục đôi mắt chiêm ngưỡng đánh giá, tự nhiên lại khiến hắn khó chịu vô cùng.

Những ngón tay hắn vô thức cởi cúc áo vest ra, máu nóng cuộn trào lên trong cơ thể, lạ lùng đến chính hắn cũng không hiểu nổi bản thân.

Thời gian qua hắn không về biệt thự Bạch trà, nhưng luôn nghe ngóng tin tức của cô, vậy mà đối với cô, có hay không sự xuất hiện của hắn đối với cô hoàn toàn không chút khác biệt.

Cô một lần cũng không hỏi thăm, ngay cả khi nhận được điện thoại lưu số điện thoại của hắn, cũng không hề gọi lấy một lần!

Ngay cả khi Kính Hàm đã nói hết với cô về quá khứ ngày xưa đó, cô cũng lẳng lặng nghe vậy biết vậy, trước sau đối với hắn, cũng hoàn toàn không có chút thay đổi!

Khiến cho hắn những thời gian này, bên mình lúc nào cũng có sự chiều chuộng phục vụ hết mình của Uyển Yên, mà tâm trí thì lại luôn bất ổn, luôn quay về phía Bạch trà thành!

Chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi mình, bản thân đối với cô hoàn toàn là tư thù trói buộc, đáng lẽ hắn phải căm ghét cô, thù hận cô.....tại sao cảm giác ấy một chút cũng không có...?

Mà những ngày qua....lại sinh ra nhớ nhung?

Hắn luôn muốn tách ra khỏi cô, bắt cô chịu đựng sự dày vò trừng phạt, thế nào mà cuối cùng người phải quay lại tìm kiếm luôn là hắn?

Tề Yến Thanh cau mày nhìn Thiên Ân nhắm mắt, những ngón tay tinh tế giữ lấy phím tơ, vĩ cầm bắt đầu nhẹ đưa theo nhịp...

Khi thanh âm vang lên, Tề Yến Thanh lập tức sững người!

Hình ảnh cô cắn đôi môi, nhắm mắt thả hồn vào tiếng vĩ cầm trên sân khấu...là hình ảnh đẹp nhất từ trước đến giờ hắn được nhìn thấy!

Tiếng vĩ cầm chan chứa cảm xúc, gói trọn nỗi niềm day dứt vang lên. Thanh âm như tiếng nỉ non ai oán cào xé tâm can. Ân nhi của hắn đã thành công đàn lên một tuyệt phẩm chan chứa cảm xúc nhất.

Vĩ cầm vốn được mệnh danh là Nữ hoàng của các loại nhạc cụ vì thanh âm sang trọng sắc sảo, du dương mà tinh tế, luôn mang lại cho người nghe cảm giác day dứt nuối tiếc. Mà Ân nhi của hắn đứng trên sân khấu đàn lên tiếng vĩ cầm tuyệt diệu nhất, hình ảnh có biết bao nhiêu gợi cảm, bao nhiêu cuốn hút...

Khiến cho trái tim hắn đột nhiên đập mạnh!

Tiếng vĩ cầm ngân lên cao vút trong không gian, Tề Yến Thanh cơ hồ nhìn thấy nét cau mày đẹp đẽ trên gương mặt cô, không biết đầu óc hắn nghĩ đến gì, mà đột máu trong người nóng rẫy lên.

Hắn nhìn cô buông nhẹ đôi môi căng mọng ra, vĩ cầm hạ xuống ngang thân người. Ân nhi của hắn cúi đầu xuống, hàng mi dài rợp bóng run run như một cánh bướm, cảm xúc dồn nén khiến bàn tay cô cũng vô thức run rẩy.

Rồi hắn thấy cô ngước mắt lên, sâu trong lòng mắt tinh khiết ấy, hắn cơ hồ nhìn thấy sự lo lắng như tràn lên.

Hắn thấy cô nín lặng chờ đợi...

Rồi hắn thấy mình đứng lên, đối diện với cô trên sân khấu, hai bàn tay của hắn đưa lên và vỗ vào nhau....

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên váng động khán phòng. Hắn nhìn thấy cô mỉm cười nhẹ nhõm trên sân khấu, hình ảnh cô hạnh phúc vui vẻ ấy, in sâu rất sâu vào lòng mắt hắn.

Ngay lúc này, hắn giống như một khán giả vừa được chứng kiến một màn biểu diễn tuyệt vời, lòng tràn đầy ngưỡng mộ nhìn lên nữ nghệ sĩ tài năng trên sân khấu kia...

Ân nhi của hắn!

*****

_ Chúc mừng các bạn đã chính thức trở thành thực tập sinh của CHARM!

Trong phòng tiếp khách sang trọng, người phụ nữ khi nãy thân thiện nói với ba người con gái dung mạo xinh đẹp trước mặt.

Ngoài Thiên Ân và Châu Huệ Yến, người thứ ba được lựa chọn là Alex, một cô gái sở hữu giọng hát đầy nội lực với quãng giọng rộng, đã thể hiện ca khúc Without you của Mariah Carey vô cùng thành công.

_ Tôi là Quách Vương! Là giám đốc quản lý tại CHARM! Rất hân hạnh được làm quen với các bạn!

_ Xin chào cô Quách!

Cả ba đồng thanh lên tiếng, Quách Vương mỉm cười nói.

_ Các bạn là ba thí sinh tài năng nhất trong số ba mươi thí sinh lần này của CHARM! CHARM rất kì vọng vào sự phát triển của các bạn trong thời gian sắp tới ở đây!

_ Cô Quách! Xin cô yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với sự tin tưởng của CHARM cũng như của cô!

Châu Huệ Yến nhanh nhẹn nói, nụ cười ngọt ngào như mật nở ra trên gương mặt dễ thương. Quách Vương hài lòng, mỉm cười với Châu Huệ Yến. Ánh mắt bà quét qua ba người, thanh âm tự tin vang lên.

_ Vượt qua vòng sơ tuyển là một thành tích rất tốt! Nhưng các bạn nên nhớ rằng, quãng đường sau này còn rất dài, cần rất nhiều sự cố gắng nỗ lực!Chỉ cần các bạn không nỗ lực hết mình, sẽ bị đào thải ngay lập tức! Tất cả hiểu ý tôi chứ?

_ Vâng!

Quách Vương gật đầu. Bàn tay bà nhấc ba tập tài liệu trước mặt, lần lượt phân phát đến trước mặt mọi người. Thiên Ân nhìn tập tài liệu trong tay, nghe Quách Vương lên tiếng giải thích.

_ Bên trong là lịch làm việc và số lượng công việc trước mắt các cô sẽ phải hoàn thành trong thời gian thực tập sinh tại CHARM! Trang đầu tiên là thông tin người sẽ phụ trách trực tiếp các cô, sau này sẽ là người quản lý các cô tại CHARM!

Thiên Ân mở tập hồ sơ ra, trang đầu tiên là thông tin của quản lý của cô tại CHARM. Một người con gái hơn cô 6 tuổi, tên là Sammy, có gương mặt thân thiện và vui vẻ, tốt nghiệp cùng trường đại học với cô, chuyên ngành phê bình âm nhạc, profie rất ấn tượng, có kinh nghiệm 5 năm quản lý thực tập sinh tại CHARM.

Thiên Ân hi vọng cô và Sammy sẽ có thể trở thành bạn tốt!

Quách Vương nhìn ba người chăm chú xem tài liệu, ánh mắt bà tràn đầy kì vọng. Ba người trước mặt trong vòng sơ tuyển vừa rồi đều thể hiện bản thân rất tài năng, vượt qua được sự khắt khe đáng sợ từ Tề tổng, không phải là chuyện đơn giản!

Vì thế bà rất hi vọng vào ba người này, sẽ trở thành những nghệ sĩ thế hệ mới tài năng của CHARM!

Trong ba người này, Châu Huệ Yến thì nhanh nhẹn dễ thương, Alex thì lạnh lùng cá tính, còn Thiên Ân…

Quách Vương nhìn Thiên Ân bình tĩnh đọc tài liệu, ánh mắt tĩnh lặng tập trung tỉ mỉ, dáng người thanh tú, gương mặt tinh tế....đột nhiên gợi cho bà nhớ đến vũ công Giai Kỳ.

Ngày đầu tiên Giai Kỳ xuất hiện, trên người cũng toát nên nét khí chất tĩnh lặng ấy.

Nhưng Giai Kỳ là vẻ đẹp sắc sảo gợi cảm, giống như một đóa hồng nhung kiêu sa, còn Thiên Ân trước mặt lại mang vẻ nhu mì nhu thuận, dịu dàng nhã nhặn, giống như một đóa hoa trà tinh khiết.

Cả hai đều sở hữu vẻ đẹp rất bắt mắt nhìn, rất phù hợp với nghệ thuật!

Nhất là khi được chứng kiến màn biểu diễn tràn đầy cảm xúc của cô, thật sự khiến cho bà cảm thấy vô cùng nể phục!

Còn trẻ tuổi như vậy mà đã có chiều sâu cảm xúc như thế, không biết cô lấy được từ đâu?

Quách Vương lần nữa mỉm cười, giọng nói tự tin vang lên, thoải mái dễ gần.

_ Tuần sau các cô sẽ chính thức bắt đầu thực tập tại CHARM. Quãng thời gian từ giờ đến khi đó, tôi mong các cô nghỉ ngơi thật tốt, giữ gìn sức khỏe, chuẩn bị cẩn thận cho quãng thời gian sắp tới!

_ Cô Quách xin yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt! Phải không?

Châu Huệ Yến vui vẻ nói, ánh mắt ngọt ngào hướng về phía Thiên Ân và Alex. Thiên Ân thì quá hiểu người con gái trước mặt, chỉ đơn giản mỉm cười gật đầu, còn Alex thì nhún vai, điệu bộ nhàn nhạt không để tâm.

_ Tạm biệt! Và hẹn gặp lại tại CHARM!

Quách Vương lịch sự đứng lên, đưa tay bắt tay từng người một. Thiên Ân nồng hậu siết lấy tay bà, nụ cười nhu mì hiện trên môi, cảm tình nhìn bà rời khỏi phòng.

Ngay khi Quách Vương vừa đi khuất, nụ cười ngọt ngào của Châu Huệ Yến lập tức biến mất. Cô ta quay về phía Thiên Ân, thanh âm dễ thương vang lên, lại mang theo vẻ mỉa mai không che dấu.

_ Tề tiểu thư! Hôm nay bài biểu diễn của cô thật sự quá tuyệt vời! Khiến cho tôi đúng là được mở mang tầm mắt!

Thiên Ân cười nhẹ, đẩy ghế đứng lên, trực tiếp đối diện với Châu Huệ Yến, thanh âm thong thả vang lên.

_ Châu tiểu thư quá khen rồi! Nếu như không vì tiếng đệm đàn trúc trắc lúc cuối của cô, thì tôi cũng không thành công đẩy cao trào lên như vậy được! Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng!

Châu Huệ Yến liếc mắt, nhếch mép cười.

Đối diện với Thiên Ân đã biết rõ ràng ác ý khi đó của mình, Châu Huệ Yến dường như chẳng chút hối lỗi, còn thích thú mỉm cười, nhẹ tênh nói.

_ Tôi luôn luôn thích giúp đỡ người khác như vậy!

_ Nếu thật sự là như vậy thì tiểu thư quả là một người tử tế!

Thiên Ân mỉa mai nói. Cô cầm lấy hồ sơ, cảm thấy không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện nhạt nhẽo này, lạnh lùng lên tiếng.

_ Tôi còn có việc trước! Xin phép mọi người! Tạm biệt!

_ Tề tiểu thư!

Châu Huệ Yến không khách khí đứng trước mặt Thiên Ân, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào gương mặt bình đạm kia của cô, nụ cười giả tạo hiện ra trên gương mặt xinh đẹp.

_ Cảm phiền cô bớt chút thời gian, cho tôi hỏi một câu?

_ Xin Châu tiểu thư cứ nói!

Thiên Ân nhạt nhẽo trả lời, nhìn thấy gương mặt của Châu Huệ Yến đầy toan tính khiến cô khó chịu.

_ Không biết Tề tiểu thư, với tổng giám đốc mới của chúng ta Tề Yến Thanh có quan hệ gì không?

Câu hỏi bất ngờ khiến cho Thiên Ân chột dạ. Cô nhìn Châu Huệ Yến mỉm cườI trước mắt, thanh âm vang lên cứng rắn.

_ Tại sao cô lại hỏi vậy?

_ Tề tiểu thư tham gia vòng sơ tuyển, lại trùng hợp CHARM đổi chủ nhân mới là Tề tiên sinh. Tôi chỉ cảm thấy có chút thắc mắc, cả hai người đều mang họ Tề mà.....

Châu Huệ Yến dài giọng nói. Thiên Ân cảm thấy máu trong lồng ngực nghẹn lên tận cổ. Cô nhìn thẳng vào gương mặt khinh khỉnh kia, thẳng thắn trả lời.

_ Châu tiểu thư quá đa nghi rồi! Tôi và ngài Tề hoàn toàn không có quan hệ gì hết!

_ Ồ! Vậy sao? Vậy thì chắc là tôi đa nghi thật!

Châu Huệ Yến nghe Thiên Ân nói, đơn giản nhún vai, điệu bộ đỏng đảnh đáng ghét. Thiên Ân nhìn thẳng vào cô ta, rồi lạnh lùng quay bước, đi thẳng ra ngoài.

Châu Huệ Yến nhìn theo phía Thiên Ân, ánh mắt tràn đầy toan tính đố kị. Cô ta nghiêng đầu nói với Alex đang yên lặng bên cạnh, thanh âm ngọt ngào đầy giả dối.

_ Chỉ là đứa con gái nuôi dựa hơi Tề tiên sinh, ả ta thì có tài năng gì chứ? Cứ để rồi xem!

Bên cạnh, Alex nhìn Châu Huệ Yến, gương mặt cũng thoáng nét cười đáng sợ.

****

Thiên Ân vừa tắm xong, những hạt nước đọng trên mái tóc ướt nhỏ xuống cổ choàng tắm sâu hút, chiếc khăn lau mềm mại cuốn trên vai, Thiên Ân vừa lau tóc, vừa xem điện thoại.

Những dòng tin nhắn ngọt ngào của Văn Trác hiện trên màn hình sáng xanh, Thiên Ân lướt ngón tay cái trong vô thức, dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng của anh ta.

“ Thiên Ân….Anh thích em! ”.

Đọc dòng tin nhắn này, tâm trí cô lập tức ngập tràn hình ảnh ngọt ngào tình tứ giữa Văn Trác người con gái khác buổi sáng nay, còn có những lời nói tàn nhẫn vô tình kia lẩn khuất vang vọng.

Đôi mắt cô nhìn đăm đăm vào dòng tin nhắn, đầu óc ngơ ngẩn lơ đễnh, hoàn toàn mất tập trung với mọi thứ xung quanh, không nhận ra cánh cửa sau lưng mình từ lúc nào đã nhẹ nhàng hé mở.

Thiên Ân thừ người ngơ ngẩn, ngón tay chạm lên màn hình điện thoại, hoàn toàn không hề phát hiện đằng sau lưng mình, một thân hình cao lớn lãnh khốc, tràn đầy hơi thở nguy hiểm sừng sững nhìn cô.

Bàn tay to lớn đột ngột giật lấy điện thoại trên tay Thiên Ân.

Cô giật mình hét lên nho nhỏ, quay phắt người lại, ánh mắt lập tức hoảng hốt sợ hãi.

Cha….nuôi?

Ông ta….sao đột ngột lại trở về vậy?

Sáng nay sau khi buổi sơ tuyển kết thúc, cha nuôi lập tức rời khỏi CHARM. Cô cứ nghĩ ông ta sẽ không về nhà như mọi khi, sẽ đến chỗ ca hậu Uyển Yên, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện thình lình như vậy!

Thiên Ân cứng đờ nhìn Tề Yến Thanh cao ngạo cầm chiếc điện thoại của cô, ánh mắt sâu thẳm kia nheo lại, hàn ý càng lúc càng đậm, lạnh càng lúc càng lạnh. Thiên Ân tái mặt nhìn cha nuôi tay cầm chiếc điện thoại, nụ cười nửa miệng tàn nhẫn hiện trên khóe môi mỏng kiêu bạc, ánh mắt sát khí nhìn thẳng vào cô.

_ Giỏi lắm! Ngày tháng qua cho con tự do, để cho con đi mồi chài đàn ông phải không?

Thiên Ân nhìn chiếc điện thoại trong tay cha nuôi, gương mặt đột nhiên trở nên cường ngạnh. Cô nhớ lại biểu cảm tuyệt tình của cha nuôi buổi sáng với mình, tức giận nghẹn lên trong lồng ngực, ương bướng nói.

_ Trả điện thoại cho tôi!

Tề Yến Thanh nheo mắt nhìn Thiên Ân, gương mặt không trang điểm mà vẫn rất xinh đẹp, toát lên vẻ nhu mì dịu dàng, mái tóc ướt nước bám lấy gương mặt, phủ lên làn da trắng muốt rất vừa mắt.

Ánh mắt hắn dừng lại ở cổ áo choàng tắm sâu hút của cô.

Thiên Ân nhận ra ánh mắt sỗ sàng của cha nuôi, cô quay mặt đi, dùng hai tay kéo chặt vạt áo lại, khoanh tay trước ngực.

Nụ cười gằn hiện lên trên khóe môi của Tề Yến Thanh.

Hắn cầm điện thoại, bước gần hơn về phía cô. Thiên Ân cắn răng chịu đựng, mùi hương gỗ tuyết tùng sang trọng hòa cùng mùi rượu mạnh ngây ngất….

Hắn….vừa uống rượu sao?

_ Thật là mẹ con giống nhau! Đều là loại hạ lưu dâm đãng!

_ Đừng….xúc phạm mẹ tôi!

Tiếng đáp trả mạnh mẽ dứt khoát của Thiên Ân làm cho Tề Yến Thanh đờ ra kinh ngạc. Phản ứng quật cường ngoài dự đoán của cô khiến hắn nhất thời choáng váng.

Thiên Ân ương bướng nhìn thẳng vào mắt hắn, thanh âm vang lên đầy quật cường.

_ Ông muốn nói tôi sao cũng được! Nhưng đừng bao giờ xúc phạm mẹ tôi! Tôi cảnh cáo ông!

_ Cảnh cáo ta? Cảnh cáo ta thì con làm gì?

Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân tức giận bừng bừng, ánh mắt hắn tối sầm đi.

Thiên Ân gắt gao nhìn hắn, ánh mắt cô di chuyển về phía điện thoại, giơ tay muốn cướp về.

Nào ngờ Tề Yến Thanh nhanh hơn, lập tức tóm chặt lấy cổ tay cô.

Cổ tay mảnh khảnh đột nhiên bị một sức lực siết lấy, Thiên Ân đau đớn nhăn mặt lại, nghe thấy thanh âm trầm thấp mê muội kia vang lên.

_ Thì con định làm gì? Con có thể làm gì….ngoài việc quyến rũ đàn ông chứ?

_ Phải!

Tiếng trả lời dứt khoát của Thiên Ân vang lên, ánh mắt cô dữ dội như có lửa nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ của Tề Yến Thanh, giọng nói rõ ràng dứt khoát, mang theo cả lửa giận bùng bùng.

_ Tôi giỏi nhất chính là đi quyến rũ đàn ông! Thế thì nói cho ông biết, tôi chính là muốn đi mồi chài đàn ông, muốn tìm được người có thể bảo lãnh tôi, giải phóng tôi thoát khỏi cái nhà tù này của ông, giải thoát tôi khỏi ÔNG! Ông nghe rõ chưa?

Thiên Ân hét lên với Tề Yến Thanh, lập tức nhìn thấy gương mặt hắn cứng lại vì giận dữ.

Cả cơ thể tràn ngập sát khí trào ra kinh hoàng, những đường mạch máu nổi lên trên trán hắn, ánh mắt vằn lên tức giận, hàm răng nghiến chặt lại, bàn tay tóm cổ tay cô cũng run lên….

Thiên Ân bị hắn nắm đến đau đớn, nhưng vẫn dứt khoát nhìn thẳng vào hắn. Trong lòng cô lúc này, toàn bộ đối với hắn đều là căm giận, căm giận đến thấu xương tủy!

_ Khá lắm!

Tề Yến Thanh gầm nhẹ, thanh âm vì tức giận cực đại mà trầm thấp đến khó tin, nụ cười nửa miệng nhếch lên hung tợn.

_ Nuôi con đến từng này tuổi, để con phản kháng ta như vậy!

_ Xem ra…..ta dậy dỗ con chưa đủ tốt rồi!

Bàn tay hắn lẳng chiếc điện thoại của cô xuống đất…..trước ánh mắt kinh hãi của Thiên Ân, hắn điên cuồng bám lấy vạt áo trên vai cô, thô lỗ kéo xuống.

Tiếng vải bị xé rách vang lên chói tai, làn da trắng muốt cùng xương quai xanh ẩn hiện như cánh hạc hiện ra mê muội. Thiên Ân hoảng sợ vòng tay che kín bản thân, đối diện với ánh mắt tối thẫm lại của Tề Yến Thanh.

_ Ông không được làm vậy!

Thiên Ân giãy dụa trong tay Tề Yến Thanh, nhưng sức lực của cô làm sao chống lại được kẻ thân thủ phi phàm như hắn. Tề Yến Thanh ngắm nhìn vẻ đẹp xuân thì mơn mởn kia, đầu óc hiện lên dòng tin nhắn mùi mẫn ấy, lại còn vẻ mặt gã giám khảo lúc khen cô….

Lửa giận bùng lên trong người, đốt hắn cháy khô thành than. Tề Yến Thanh kéo giật cô lại vào mình, ánh mắt tàn nhẫn sâu hút nhìn xoáy vào cô, thanh âm trầm khàn vang lên khiến cô rùng mình.

_ Con muốn hầu hạ đàn ông! Vậy thì hầu hạ luôn ta cho tốt! Chỉ cần làm một mình ta thỏa mãn là đủ!

Nhìn gương mặt cô dần trắng bệch sợ hãi, nụ cười ác nghiệt của Tề Yến Thanh càng nở rộ. Hắn cũng không biết điều gì đã bức mình phát điên lên như vậy, chỉ biết rằng ngay lúc này, hắn thật sự muốn xé nát người con gái cứng đầu trong tay này ra làm muôn mảnh.

Thanh âm điên cuồng vang lên, lòng mắt trong vắt của Thiên Ân bùng ra kinh hãi

_ Hôm nay ta sẽ xem, rút cuộc con có bao nhiêu….

....Dâm loạn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.