Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt, trong lòng mắt trong vắt ấy không thể che dấu đi sự xót xa…
Cô nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân mình, bàn tay to lớn với những vết chai sạn từng cầm qua dao qua gươm, qua cả súng ống, từng nhuốm máu ấy giờ lại vô cùng dịu dàng xoa bóp bàn chân cho cô. Thanh âm dịu dàng, êm ái quyến rũ như hơi rượu mạnh kể về một phần kí ức trong quá khứ của mình cho cô nghe, phần kí ức xa xôi nhất, đau thương nhất, tăm tối nhất, nhưng lại là phần kí ức hình thành tính cách, tạo nên một Lôi Triệt như ngày hôm nay!
_ Nếu như ngày hôm đó không có Maxim, thì chắc chắn anh đã chết rồi!
Lôi Triệt dịu dàng nói về cái chết của mình nhẹ như một cơn gió, trong lòng mắt sâu thẳm ấy chẳng hề có chút run sợ hay bận tâm. Bàn tay hắn đặt đôi chân nhỏ nhắn của cô ra chiếc khăn bông bên cạnh, dịu giọng tiếp túc kể cho cô nghe:
_ Sau đó thì anh tiếp tục làm việc cho Maxim, đương nhiên là không còn chuyện kết hôn với Lucia nữa, mà chỉ đơn thuần là làm việc thôi…Sau đó thì Lucia cũng kết hôn, với một chàng trai rất chân chất, chủ một cánh đồng nho rộng lớn, sống một cuộc sống yên bình, tránh xa gươm giáo súng đạn….Còn anh…
Lôi Triệt thở dài, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi khi bàn tay hắn dịu dàng lau đôi chân cho cô…
_ Anh trở thành ông trùm của đế chế sau khi Maxim về hưu. Tuổi tác khiến ông ấy mỏi mệt! Ông ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-doat-ai/982120/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.