Rất nhiều, rất nhiều năm về trước….Tại một thị trấn nhỏ trong thành phố biển tại Nga.
Tiếng những con chim Hải Âu gào la thảm thiết bất kể ngày đêm khiến cho những giấc ngủ tại nơi đây chưa bao giờ yên được. Tiếng sóng miệt mài vỗ lên từng mỏm đá dọc theo bờ biển rộng, vỗ lên những mạn tàu bằng thép và bằng cả gỗ, tiếng gió rít gào cùng tiếng sóng như nội giận với những người dân sống bám vào lòng biển, đánh bắt từng mẻ cá lớn cá nhỏ lên duy trì sự sống.
Bầu trời mù mịt, phủ kín mây đen, khí lạnh quật vào da thịt ran rát như tiếng roi da quất ngọt trên lưng ngựa, tiếng sóng biển gào thét giận dữ báo hiệu một cơn báo đang chực chờ ập tới…
Nhưng người phu cá tại cảng lục đục kéo nhau ra chỗ những chuyến tàu neo đậu sau những chuyến đánh bắt xa khơi. Chuyến đi biển lần này may mà về kịp trước khi bão tới…
Những người đàn ông to béo, phục phịch và hoang dã, với những bộ quần áo chẳng thể nào nhận ra màu sắc nguyên bản, phì phèo thuốc lá, trò chuyện với nhau bằng những câu từ tục tĩu, quát vào mặt những bà vợ già đang mở miệng vòi tiền và những đứa con đang khóc dặt dẹo…
Cuộc sống tại nơi này giống như bị thời gian lãng quên, ánh sáng văn minh như thể dừng lại trước ngưỡng cửa. Nơi này họ đối xử với nhau theo phương cách thô sơ nhất, với những ước vọng đơn giản nhất, là bồ lúa mì đầy, có sữa trong tủ và có thịt để ăn!
Một vài người lững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-doat-ai/982118/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.