Lôi Triệt thong thả ẵm Giai Kỳ từ bờ biển về tới biệt thự, những bước chân của hắn thong dong đi bộ dọc con đường vắng tanh, bên cạnh phải là hàng cây tĩnh lặng, bên trái là biển xanh sâu thẳm…
Giai Kỳ luôn biết nội lực của Lôi Triệt hoàn toàn không thể xem thường, nhưng mỗi lần chứng kiến hắn sử dụng sức mạnh của mình thì cũng là mỗi lần cô mắt chữ O miệng chữ A.
Bế một người nặng trên dưới 50kg như cô, thong thả đi bộ trên cát, dọc bờ biển rồi cả một đoạn đường dài, còn chưa kể đoạn đường dẫn lên biệt thự phải đi qua một con dốc thoai thoải..Vậy mà người nào đó chẳng hề lạc lấy một nhịp thở, đôi sandal của cô tòng teng trên tay hắn, còn cô thì nằm gọn trong lòng hắn, với chiếc áo khoác của hắn đắp lên người…
Giai Kỳ xấu hổ đỏ cả mặt, cũng may là đoạn đường vắng tanh chẳng có ai, nếu không thì chắc cô ngượng đến chín mặt mất….
_ Cho em xuống đi…Em tự đi bộ được mà!
_ Em cứ như thế này là đang coi thường anh đấy!
Lôi Triệt ung dung trả lời, bằng giọng nói của một người đang ngồi thưởng trà xem sách, kèm theo một ánh nhìn rất sắc…Cho dù Lôi Triệt bây giờ đã trở nên dịu dàng hơn xưa rất nhiều, nhưng ánh nhìn nghiêm khắc của hắn thì vẫn khiến Giai Kỳ lắc đầu lè lưỡi, dám mà lèo nhèo với hắn!
Biệt thự của Lôi Triệt…à không…là biệt thự của “người bạn nào đó” nằm cuối con dốc, nằm bên hàng cây xanh rì rậm rạp, hướng mặt ra phía biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-doat-ai/982083/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.