Quá trưa, chiếc Camry của Quân Tường đỗ ngay ngắn trước sảnh công ty. Giai Kỳ tháo đai an toàn, nghiêng đầu cười dịu dàng với Quân Tường, lảnh lót nói.
_ Em xuống xe đây!
_ Giai Kỳ!
Bàn tay của nàng đột ngột bị Quân Tường nắm chặt lấy. Giai Kỳ khựng lại, hơi ấm trong bàn tay to lớn của Quân Tường bao bọc lấy những ngón tay thon thả của nàng. Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn Quân Tường giữ lấy bàn tay của nàng, ngón tay mềm mại của anh vuốt ve lên từng đốt xương nho nhỏ, ánh mắt của Quân Tường trở nên buồn bã và lo lắng, anh đưa bàn tay nàng lên môi, dịu dàng đặt lên từng ngón tay nàng những nụ hôn nhỏ, thanh âm trầm ấm vang lên.
_ Giai Kỳ….Nếu một ngày anh không còn gì cả….em sẽ vẫn ở bên anh chứ?
Câu hỏi của Quân Tường vang lên, khiến cho trái tim của Giai Kỳ trùng xuống. Đôi mắt nàng tràn đầy yêu thương nhìn vào gương mặt u buồn của anh. Nàng biết mà! Nàng biết toàn bộ những vui vẻ của anh thể hiện ở bữa trưa hôm nay đều là đóng kịch. Nàng biết anh sợ rằng nàng lo lắng, nên mới cố tỏ ra mình mạnh mẽ như thế mà thôi.
Bàn tay nhỏ bé của nàng vươn tới, ấp lên gò má của Quân Tường, những sợi râu lún phún nơi đường cằm chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng. Giai Kỳ nở nụ cười như cổ vũ cho Quân Tường, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên.
_ Kể cả khi anh buông tay em, em vẫn sẽ nắm lấy tay anh!
Lời nói của Giai Kỳ khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-doat-ai/982011/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.