Hà lão gia ngẩn người nhìn sắc mặt bình thản của Lôi Triệt, ánh mắt sắc bén và sâu thẳm như chất chứa ấy cũng điềm tĩnh như chính con người của hắn. Hắn không nói thêm bất cứ điều gì, như thể một lời nói ra của hắn là một mệnh lệnh, một mệnh lệnh tối thượng mà người đối diện nhất định phải thi hành, cho dù bất cứ là yêu cầu gì đi nữa.
Nhưng điều khiến Giai Kỳ cảm thấy khó xử, là khi Lôi Triệt tiến đến và đứng chắn giữa nàng và Hà lão gia, Hà phu nhân. Nàng đứng sau tấm lưng rộng của hắn, vững chãi như một bức tường thành, tầm mắt nàng không thể nhìn thấy gì khác ngoài bờ vai vững chãi ấy. Không gian xung quanh nàng ngập tràn mùi xạ hương thơm ngát đến se sắt, khiến cho nàng cảm thấy bản thân như bị vây hãm trong không gian chỉ thuộc về riêng hắn, áp lực đến nghẹ thở.
Giai Kỳ bỗng nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, khi nép người đứng sau hắn. Những ánh mắt cứ đồ dồn về phía nàng, mùi xạ hương và hơi rượu làm cho nàng cảm thấy váng vất. Nàng muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, cho dù bằng bất kì cách nào đi nữa!
Hà lão gia cười cười, nhìn Lôi Triệt điềm tĩnh như không. Ông xoa xoa bàn tay vào nhau, thanh âm vang lên rất dễ chịu, như một lời nhượng bộ đầy khiêm nhường.
_ Đúng rồi Lôi nhi! Bấy lâu nay chìa khóa căn biệt thự của cha mẹ cháu vẫn được ta và Linh Anh giữ gìn rất cẩn thận. Giờ cháu đã trở về, vật trả về cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-doat-ai/982001/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.