Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại một khoảng trống rỗng mênh mang.
Lam Nghi nằm sấp trên ghế sopha rộng, chiếc áo xộc xệch nát tươm để lộ ra khoảng lưng trắng mịn mềm mại và bả vai rớm máu. Chữ “Phong” sắc ngọt ghim trên thân thể cô như một ấn tích sẽ theo cô suốt đời, máu từ dòng chữ còn tươi màu mực rơm rớm ứa ra, như thể một dòng huyết lệ. Mái tóc dày dặn như dòng thác đổ xuống, che đi gương mặt của cô…Cơ thể vô lực vừa tuyệt mỹ lại vừa bi thương, như thể phân cảnh đau lòng trong vở kịch “Hồ Thiên Nga”, đau đớn tới mức cào xé tâm can, lại đẹp tới mức vô thường diễm lệ.
Nhiếp Phong im lặng nhìn Lam Nghi, mặc cho thân thể cao ngạo của hắn tĩnh lặng như một phiến đá, nhưng đầu ngón tay hắn lại liên tục xoa vào nhau thật vội vàng, như thể tố cáo tâm trạng điên cuồng bất an của chính bản thân hắn. Trong lòng như thể có cuồng phong bão tố, điên cuồng quẫy cùng.
Đến khi hắn không thể chịu đựng được nữa, bàn tay hắn đập mạnh xuống thành ghế, đứng vội dậy.
Sải chân dài của hắn bước qua Lam Nghi, tiếng gót giày cố tình đạp thật mạnh xuống mặt sàn gỗ vang lên náo động…Nhưng người nằm trên sopha lại giống như một đóa Cẩm Quỳ yếu đuối và tiều tụy, hoàn toàn không có chút phản ứng với Nhiếp Phong.
Hắn bước qua cánh cửa, gió điều hòa buốt lạnh thổi mùi hương Dương xỉ lưu lại mãi trong căn phòng tịch liêu. Tiếng bước chân như tiếng búa nện, nện từng tiếng từng tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/435428/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.