Máu trong người Lam Nghi như thể bị hút xuống mặt đất, từng giọt từng giọt lạnh dần, lạnh dần…
Đối diện với đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo như mắt sói, chứa đầy ẩn ý sâu xa, và cả sự tàn nhẫn tới tuyệt vọng, Lam Nghi mới biết rút cuộc cô đã đẩy bản thân mình bước chân vào thế giới như thế nào?
Sự tàn nhẫn này!
Sự độc đoán này!
Sự điên rồ này!
Liệu cô có thể chịu đựng được hay không?
Lam Nghi bấu chặt móng tay vào da thịt, đối diện với người đàn ông trước mặt, cách một lớp màn hình và xa tới cả ngàn km, vậy mà Lam Nghi vẫn cảm giác như thể hắn đang có mặt ở đây, trong căn phòng này, lột trần cô ra bằng ánh mắt dữ dội ấy.
_ Nếu như tôi không đồng ý thì sao?
Thanh âm khàn cháy của Lam Nghi vang lên, không giống như một ngọn lửa ấm áp gợi cảm nữa, mà dữ dội cuồng nộ như một ngọn núi lửa âm ỉ muốn phun trào nham thạch.
_ Khi em chấp nhận giao kèo này là em phải tuyệt đối nghe lời tôi! Mới có vài tiếng mà em quên nhanh thế bé con?
_ Ngài ở xa như thế, tôi không làm theo thì ngài có thể làm gì được tôi?
Lam Nghi bất cần và ngông cuồng, ánh mắt hoang dại thách thức nhìn vào đôi mắt lạnh giá của Nhiếp Phong.
Đối diện với sự ương bướng của cô, Nhiếp Phong chẳng hề nóng vội, đôi mắt của hắn vẫn rất bình thản điềm tĩnh, tựa như đang quan sát một con mèo con bướng bỉnh.
Đầu ngón tay thanh mảnh của Nhiếp Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/435414/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.