Nhà xác lạnh như một tủ băng, cái lạnh xuyên thấu vào từng lớp da thớ thịt, thấu tận vào xương vào tủy, những cơn rùng mình như thể máu nóng cũng biến thành nước đá.
Người phụ trách chần chừ đứng trước ngăn tủ đựng xác của Tiểu Mai, đắn đo nhìn Nhiếp Phong và Lam Nghi.
_ Khi cô ấy tự mình nhảy từ trên cao xuống, có rất nhiều người xung quanh đã chứng kiến được, vậy nên bên pháp y cũng chỉ tiến hành xét nghiệm máu và nước tiểu còn sót lại trong bàng quang của cô ấy, sau đó rửa sạch sẽ những vết máu đọng trên cơ thể và tiến hành khâu lại những vết thương. Kết quả của cuộc khám nghiệm sẽ được chuyển trực tiếp đến văn phòng của ngài!
_ Cám ơn cậu! Bây giờ cậu có thể…
_ Để tôi lại một mình!
Thanh âm như một ngọn lửa cháy, hoang dại và sốc nổi của Lam Nghi vang lên chặn đứng thanh âm thanh nhã của Nhiếp Phong lại. Bàn tay của cô bám chặt lấy tay nắm của tủ đựng xác lạnh ngắt.
_ Tôi nghĩ tiểu thư không nên nhìn cô ấy thì hơn…cho dù cô ấy đã được pháp y chăm sóc…nhưng mà…
Lam Nghi lặng lẽ không trả lời, ánh mắt như sa mạc cát cháy ấy hun hút gắn chặt vào tủ đựng xác của em gái mình với sự quyết tâm âm ỉ ngùn ngụt như lửa cháy…Cô đã chờ trong cái lạnh cắt da cắt thịt hơn 1 tiếng đồng hồ chỉ để đợi giây phút này….cô sẽ không đi nếu như không được nhìn thấy Tiểu Mai!
Nhiếp Phong lặng lẽ quan sát gương mặt cương quyết của Lam Nghi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/435394/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.