Nhiếp Phong lùa ngón tay lên mái tóc đen dày của mình, xoắn những lọn tóc trong ngón tay và kéo chúng ra, khiến mái tóc luôn gọn gàng của mình trở nên bù xù hỗn loạn.
Gương mặt của hắn trở nên hốc hác, chỉ sau một đêm mà gương mặt của hắn đã lún phún râu mọc tua tủa, hốc mắt quầng thâm, tiều tụy khổ sở.
Đôi mắt khô khốc của hắn không dám nhắm lại, vì mỗi lần nhắm nghiền lại, hình ảnh Lam Nghi nhuốm máu, gương mặt tái nhợt tái nhạt nằm trên giường bệnh với hàng đống thiết bị xung quanh lại hiện ra trong tâm trí, khiến hắn không thể yên lòng.
Ngón tay thon dài lùa lên mái tóc, Nhiếp Phong gục đầu xuống bàn tay mình, không hiểu tại sao lúc này hắn lại không thể suy nghĩ được gì, ngoài việc ngồi vô dụng ở đây!
Đầu óc của Nhiếp Phong vốn dĩ vô cùng thông tuệ, vậy mà giờ đây một suy nghĩ hắn cũng không thể nghĩ ra…Chỉ biết rằng lúc nảy, trái tim của hắn vô cùng khó chịu!
Đau!
Là cảm giác đau tới thắt quặn, đau tới cùng cực!
Tại sao trái tim của hắn lại đau tới như vậy? Cảm giác này…thật sự hắn không hiểu!
Nhiếp Phong cảm thấy khát, cổ họng khô cháy như bốc hỏa. Hắn vươn những đầu ngón tay tới ly rượu trước mặt, đột ngột phát hiện ra những đầu ngón tay của mình cũng run bắn lên.
Hắn vội vàng rụt bàn tay lại, siết chặt những đầu ngón tay lại trong bàn tay mình, đầu lông mày cau lại thành nếp gấp sâu thẳm, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/2296169/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.